Đường Uyển nói. "Hả? Hạt giống? Sao em lại nghĩ ra cách này?"
Anh ngồi ở cửa sổ, trong tay cầm cuốn sách, nghiêng đầu nhìn Hòa Quân, mỉm cười.
Hòa Quân cũng mỉm cười, con ngươi đen láy của cậu chuyển động, nói. "Em muốn trồng cây. Cái cây đó có thể leo tới trời. Sau đó em sẽ đi gặp ông nội."
"Gặp ông nội?" Đường Uyển cười.
"Lẽ nào anh không muốn em gặp ông nội sao?" Cậu phồng má lên, làm bộ tức giận.
"Sao anh có thể làm vậy. Cháu trai đi thăm ông nội, rất có hiếu. Hai tay em chống nạnh thể hiện thái độ rất quyết tâm. Để anh đoán xem, lúc nào thì có thể trồng được. Được rồi, chỉ cần em không ngủ như heo thì vẫn có thời gian để trồng, cũng không được trốn học."
Hừ.
Hòa Quân tức đến nỗi đỏ mặt, hai tay chống nạnh vội vã buông ra, làm Đường Uyển cười thành tiếng.
Anh lật một trang giấy. "Hòa Quân, anh xem em trốn được đến khi nào." Bên trong mắt anh chứa đầy ý cười.
Mỗi ngày đứa nhỏ này đều muốn trốn học.
Hòa Quân giận sưng mặt lên, ngồi xuống, nhìn vào sách.
Buổi trưa, buổi chiều, Hòa Quân tỉnh lại là học, do Đường Uyển dạy. Nội dung...rất nhiều, đủ thứ luôn. Hòa Quân cũng không phải không thích học, chỉ là, mỗi ngày lên lớp cậu đều nghĩ ra trăm phương ngàn kế trốn học. Thỉnh thoảng Đường Uyển cũng sẽ làm cậu toại nguyệt một lần, còn lại ngày nào cũng bắt cậu học
Người này quả thật là quá, đáng, ghét rồi.
Quá đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-da/2995283/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.