Đúng là Hòa Ngôn Chi sống không được lâu nữa, nhưng không ai nghĩ, chuyện đó lại tới nhanh đến vậy.
Sau khi ăn xong bữa cơm đó, ông trở nên nguy kịch.
Hôm nay tròn một tuần Đương Uyển tới đây. Anh đã đi thăm dò khắp ngóc ngách, biết đi thị trấn thế nào, biết nấu cơm nước ra sao, cũng biết cho Hòa Quân uống thuốc như thế nào. Anh và Hòa Quân sống rất hòa hợp, Hòa Quân cũng không có nghi ngờ gì với Đường Uyển.
Cho nên, sau khi ăn xong bữa cơm, Hòa Ngôn Chi gọi Đường Uyển lại.
Bây giờ ông già thật rồi.
Mấy hôm nay bởi vì tâm tình vui vẻ nên rất hay cười.
Đường Uyển cũng không sợ ông như trước, im lặng ngồi trước mặt ông.
Hòa Ngôn Chi nhìn anh, ông có rất nhiều lời muốn nói, ấy thế mà khi đối mặt với chàng trai này, ông lại chẳng nói nổi thành lời. Đường Uyển ngồi đó, hai mắt rủ xuống, hai tay đặt ở trên đầu gối, đầu hơi cúi nhưng cũng không thiếu tôn trọng.
So với lúc mới tới, thái độ của anh bây giờ tự nhiên hơn nhiều. Giống như anh bị trưởng bối gọi lại hỏi han đôi điều.
Hòa Ngôn Chi thầm than trong lòng, quả nhiên Đường Uyển không sợ ông nữa rồi.
Tuy rằng Hòa Ngôn Chi không muốn giữ nhiều tâm sự trong lòng, nhưng ông lại chẳng biết nói cùng ai. Sơm muộn gì cũng phải cho Đường Uyển biết tất cả mọi chuyện, thế nên trong mấy ngày qua, ông cũng chẳng giấu anh thứ gì.
"Mấy ngày qua cháu làm rất tốt."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-da/2995281/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.