Hòa Quân là một đứa nhỏ rất đẹp.
Tóc đen, da trắng, ánh mắt sáng long lanh, là một đứa bé vui vẻ. Nhưng mà, trẻ con độ tuổi này lại không được người ta ưa thích, bởi vì hỏi quá nhiều chuyện.
Cậu có rất nhiều vấn đề rắc rối. Bởi vì thân thể không tốt, cho nên ông nội không cho cậu làm gì, đứng ở phía xa nhìn, không lại gần nhưng sẽ hỏi. Lúc Hòa Quân chỉ tay vào từng vật, đặt câu hỏi với ông, ông chỉ có thể ngoan ngoãn trả lời.
Vào lúc này, cho dù ai đến, cũng sẽ không nhận ra đây là đại ca của Thanh bang.
"Ông nội. Chúng ta có thể ra ngoài không?"
Mùa xuân đến, thế nhưng Hòa Quân chưa từng ra khỏi cửa.
Ánh mắt cậu đổ dồn ra cửa, đáng thương cầm lấy tay ông nội, miễn cưỡng hỏi. Đứa bé này rất có thiên phú, học rất nhiều thơ ca liên quan tới mùa xuân.
"Ông nội, ông không trả lời con sao? Giấc xuân đâu biết đêm tàn
Tỉnh ra, khắp chốn đã tràn tiếng chim
Đã qua mưa gió một đêm
Hay chăng hoa rụng bên thềm là bao? (1) vậy nên ông cũng đưa con đi xem một chút đi."
Hòa Ngôn Chi sờ sờ lên cái trán nhẵn nhụi của cậu, cảm giác mát mát, sau đó lại xoa xoa mái tóc đen mềm của cậu.
Ông nói. "Đọc rất hay. A Quân, đọc được nhiều bài chưa?"
Hòa Quân nhăn lông mày lại, làm cho người ta cảm thấy vừa thương vừa buồn cười. Hòa Ngôn Chi nhìn cậu, cậu buồn rầu nói. "Cháu đọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-da/2995276/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.