Tim Lâm Xuân bỗng chốc nhảy dựng, nghe thấy Tạ Minh Tranh trầm giọng nói: “Đừng nhúc nhích.”
Lâm Xuân liền không dám động, đứng im tại chỗ.
Thấy Tạ Minh Tranh lấy khăn ra, xoa xoa phía dưới mũi nàng, khăn trắng tinh dính một chút màu hồng.
Nàng hít vào một hơi, duỗi tay sờ sờ mũi mình, đầu ngón tay dính màu đỏ.
……
……
Ngực Tạ Minh Tranh sao lại cứng như vậy!
Đâm nàng chảy máu mũi.
Tạ Minh Tranh hơi hơi cúi người, cầm khăn, động tác mềm nhẹ lau máu mũi cho nàng.
Hắn nâng cằm Lâm Xuân lên, Lâm Xuân thuận theo mà ngẩng cổ lên, động tác này làm lộ ra cần cổ thon dài tinh tế của nàng, giống như một đoạn ngó sen thanh thúy mới được rửa sạch. Nàng hơi khẩn trương, nhịn không được nuốt khan.
Tạ Minh Tranh ánh mắt nhất thời ngơ ngẩn, lòng bàn tay đột nhiên ngứa, rất muốn sờ cổ nàng.
Lâm Xuân hoàn toàn không biết suy nghĩ của Tạ Minh Tranh, khẩn trương hỏi: “Có chảy máu ở đâu nữa không?”
Tạ Minh Tranh không trả lời nàng, theo động tác của nàng, tầm mắt chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu lọng che, không khỏi có chút thấp thỏm.
Chảy máu mũi chắc là vết thương nhỏ phải không? Nàng lo sợ bất an mà suy nghĩ miên man.
Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên trên cổ có một cảm giác thô ráp.
Cổ Lâm Xuân luôn mẫn cảm hơn một chút so với người bình thường, cho nên có lẽ đối với người khác đó chỉ là một cảm giác bé nhỏ không đáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-cung-canh-minh/2742000/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.