Ánh nắng mờ nhạt xuyên qua song cửa sổ, rọi xuống mặt đất. Ánh mặt trời của ngày xuân cũng không nóng rực, nên sau khi mặt trời lặn ở Tây Sơn, nhiệt độ không khí chợt chuyển lạnh.
Lâm Xuân nằm ngửa, một bàn tay để ở mép giường, một tay khác để trên ngực, váy áo hơi lộn xộn, bị nàng đè dưới chân, giày cũng chưa cởi.
Tạ Minh Tranh đứng dậy, ôm chăn lông dê ở một bên đắp nhẹ nhàng lên người Lâm Xuân. Hắn nhớ rõ, lúc ấy cũng là mùa xuân, bởi vì chênh lệch nhiệt độ ngày đêm lớn mà vị tiểu công chúa mong manh yếu đuối này bị nhiễm phong hàn. Vốn dĩ cũng không phải là bệnh gì nặng, sau khi thái y khám qua liền kê đơn thuốc, đáng lẽ uống xong mấy liều thuốc là sẽ khỏe. Nhưng vị tiểu công chúa này sợ thuốc đắng, làm sao cũng không chịu uống, nên kéo dài đến nửa tháng mới khỏi.
Bàn tay nàng buông thõng bên mép giường lộ ra bên ngoài chăn, Tạ Minh Tranh hơi khựng lại, nắm lấy cổ tay nàng bỏ vào trong chăn, rồi sau đó dịch dịch chăn. Tạ Minh Tranh xoay người ngồi xuống, trong lòng bàn tay phảng phất còn lưu lại hơi ấm của cổ tay nàng.
Ánh mắt hắn chuyển lên mặt Lâm Xuân.
Mày nàng hơi nhíu, không biết có phải là gặp ác mộng hay không. Có lẽ, trong mộng hắn đang muốn ăn nàng?
Nghĩ đến lời nói của nàng, Tạ Minh Tranh không khỏi bật cười, mặt mày giãn ra.
Hắn tất nhiên biết thanh danh của mình không tốt, ba người thành hổ, không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-cung-canh-minh/2741997/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.