Nói rồi phụ nhân mỉm cười:
“Cô nương rất tốt. Nếu cô nguyện bước vào cửa Giang gia, chúng ta ắt sẽ đối đãi t.ử tế. Đúng rồi, cô nương có thể cho ta bát tự chăng? Ta đi miếu xem nhân duyên của cô và thiếu gia. Nếu hợp thì tốt, nếu không hợp…”
Bỗng từ sau cột có nửa cái đầu thò ra.
“Nếu không hợp, thì đổi sang miếu khác, đến khi có người nói hợp thì thôi.”
Người nói chính là Giang Từ Diễn chẳng biết đến từ lúc nào.
Phụ nhân thở dài: “Thiếu gia, lúc này người nói như vậy, thật không hợp lễ.”
“Ta vốn nổi danh lãng đãng, không biết lễ cũng là chuyện thường.”
Phụ nhân vừa mắng cô mẫu đến chạy không kịp, giờ lại như bị cắt mất tiếng.
Ta bất giác thấy buồn cười, khóe môi nhếch lên.
Vừa hay lại chạm phải ánh mắt Giang Từ Diễn.
Phụ nhân thở dài: “Thôi, ta không quản nữa, lễ nghi gì đó các người tự nói đi.”
Phụ nhân đi rồi, Giang Từ Diễn đang diễu võ dương oai lại chợt trở nên cẩn trọng.
“Ta biết danh tiếng ta không tốt, cô nương chán ghét cũng phải.
Nhưng ta vẫn mong cô nương cho ta một cơ hội. Ta sẽ chứng minh ta hơn bất kỳ ai.”
Ta nghĩ một lát, nói: “Gả cho ngươi cũng được, chỉ cần ngươi cho ta sống bình yên.”
Dạo này, hết mụ mối rồi cô mẫu liên tục tới cửa, ta thật sự mở rộng tầm mắt.
Ở đời, nữ t.ử không lấy chồng tựa như phạm tội tày đình.
Hôm nay có Trương Tứ, ngày mai lại có Lý Tứ, Vương Tứ.
Muốn sống yên ổn thật quá khó.
Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuan-chang-muon/4861349/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.