Đêm khuya cô tịch, sự sầu bi càng lúc càng nặng nề, mưa bụi thấm ướt lạnh áo gấm, một mình bước lên thềm đá, cảm giác lạnh thấu kim lũ hài (giày bằng lụa vàng).
Minh Nguyệt đứng trước điện, một thân hồng bào trong gió bay lên, nàng nhấc chân bước lên thềm đá, lại một cảm giác man mát tiến vào, thể xác và tinh thần đều lạnh lẽo.
Mắt Tiêu Đồng đỏ hoe nhìn vẻ mặt trầm mặc của Minh Nguyệt, cắn môi dưới, than thở hồi lâu rồi nói:
- Tiểu thư, đó chắc là tẩm cung của nhị tiểu thư
Nàng tức giận, bất bình chỉ tay về cung điện đèn đuốc sáng trưng đối diện cung Ngưng Tuyết.
Đôi mắt Minh Nguyệt lạnh lùng, khóe miệng khẽ cười, vươn ngón tay trắng như ngọc khẽ vuốt vài sợi tóc trước ngực, bỗng nhiên nói:
- Một thân tài hoa không bằng nửa nụ cười của hồng nhan. Nói rồi xoay người bước vào trong điện.
Tiêu Đồng khóc đến đỏ hoe mắt, vừa định khuyên giải tiểu thư nhà mình thì đã thấy một chiếc khăn lụa trắng ở trước mặt, nhẹ nhàng lau mặt mình. Tiểu thư nhà nàng lại đang lau nước mắt cho nàng.
- Tiểu thư!
Tiêu Đồng nhất thời thụ sủng nhược kinh, cảm động ngẩng đầu lên đã thấy khuôn mặt Minh Nguyệt có ý cười, trêu đùa nói:
- Khóc cái gì? Theo chủ tử không được sủng như ta thì cứ coi như là chôn nhầm mộ đi, không cần phải đau lòng.
Tiêu Đồng kinh ngạc, nhất thời khóc cũng không được mà cười cũng không xong.
Sáng sớm, chim hót ríu rít, Minh Nguyệt dậy sớm để cho Tiêu Đồng trang điểm cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-phi-mo-tuyet/185411/quyen-1-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.