Tuyết lớn bay xuống, rơi lên người hai người đứng trong rừng cây, váy dài của Minh Nguyệt theo gió phất phới, xinh đẹp thoát trần, nhưng sự xinh đẹp này lại khiến mắt Ngự Hạo Hiên đau đớn.
Tuấn mã tựa như cũng phẫn nộ mà mũi phả ra hơi nóng, trong rừng tuyết này là kẻ duy nhất có tức giận. Mà nam tử anh tuấn kia lại như bị hóa đá, đôi mắt tối đen nhất thời biến thành màu lam phẫn nộ.
Sát khí lạnh băng trong không khí hỗn tạp khiến người hít thở không thông. Trong tuyết, nam tử mắt xanh kia nhìn địch nhân trước mắt, bàn tay thon dài nắm chặt ống sáo ngọc, môi mỏng cười lạnh đầy thâm ý, sau đó, trong khoảnh khắc buông Minh Nguyệt ra, hắc bào lay động, bay lên không trung, ống sáo ngọc phát ra tiếng kêu quỷ dị.
Gió lạnh bỗng dưng thổi cuồng loạn mang theo tuyết bay đầy trời cùng sát khí lạnh băng, tóc đen bay phất phới, khi mắt nhìn đến hai mạt bóng dáng giao đấu kia, Minh Nguyệt bỗng dưng nhắm mắt lại, để mặc tuyết rơi trên người mình, môi hồng hơi nhếch.
Trong không khí, sát khí đọng lại, chỉ có tiếng binh khí chạm nhau, gió lớn gào thét bên tai, hai mạt trường bào phần phật trong gió, cùng sự phẫn hận từ các đốt ngón tay, đao quang kiếm ảnh lóe ra.
Ngừng thở, Minh Nguyệt nhíu mày, nắm chặt tay, trong lòng rối loạn tựa như tuyết rơi trên trời. Khi những tiếng động bên tai dừng lại, nàng vội mở mắt nhìn tình hình trước mặt. Nhưng lúc đó, hai mạt bóng dáng lại đều bay vọt về phía nàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-phi-mo-tuyet/1494171/quyen-3-chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.