Bốn mắt nhìn nhau, tim Minh Nguyệt bỗng run lên, nhất thời trong lòng có cảm giác khó nói. Nàng cúi đầu, hơi quẫn bách nắm chặt khăn lụa, nhếch môi hồng rồi sau đó mềm nhẹ nói:
- Thật không? Hoàng Thượng nghe người nào nói
Ngự Hạo Hiên lững thững đi tới, cúi đầu nhìn nửa khuôn mặt xinh đẹp của Minh Nguyệt, sự ôn nhu trong mắt càng sâu. Vươn tay cầm lấy chiếc lược ngà trong tay Tiêu Đồng, nhìn khuôn mặt ngượng ngùng của nàng, kìm lòng không đậu mà cúi đầu hôn lên búi tóc nàng, sau đó, nhẹ nhàng chải tóc mai cho nàng, trầm giọng nói:
- Là Minh Nguyệt nói cho trẫm
Minh Nguyệt hơi ngạc nhiên ngẩng đầu lại rơi vào đôi mắt thâm u như đầm nước, lòng căng thẳng vội chuyển tầm mắt nhưng cảm giác Ngự Hạo Hiên động gì đó lên tóc mình. Nàng nhướng mắt nhìn trong gương, chỉ thấy búi tóc mình lại có thêm một cây trâm bạch ngọc khắc hoa mẫu đơn khéo léo mà tinh xảo vô cùng.
- Đây…
Minh Nguyệt hơi kinh ngạc nhìn mình qua gương, sau đó định gỡ trâm xuống để nhìn cho kĩ, nhưng đôi tay mảnh khảnh lại bị Ngự Hạo Hiên nắm lấy, bên tai truyền đến tiếng hắn nhẹ nói:
- Đừng gỡ xuống, trẫm thích nhìn nàng cài nó.
Thích. Minh Nguyệt giật mình, hoảng hốt nhìn tay mình bị cầm nhưng trong lòng lại hơi ấm áp nhè nhẹ. Nàng hơi nhướng mắt nhìn Ngự Hạo Hiên, muốn nói cái gì thì hắn lại đột nhiên tới gần, hôn lên môi nàng như chuồn chuồn lướt nước. Sau đó, nàng còn chưa hoàn hồn thì lại như kẻ trộm ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-phi-mo-tuyet/1494145/quyen-3-chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.