Không khí chầm chậm ngưng kết như mê võng vờn quanh không thể giải được sự bế tắc, gắt gao quấn quanh trái tim Minh Nguyệt tựa như lúc nào cũng có thể khiến nàng mất đi hô hấp.
Đôi mắt trong suốt lại khôi phục sự bình tĩnh như xưa nhưng tiếng nói trầm thấp kia lại khiến nàng có vài phần sợ hãi, run rẩy. Nàng hạ mi dài nhìn vết ửng hồng trên cổ tay, nhăn nhó muốn rút ra nhưng mỗi lần hơi động thì chủ nhân cánh tay kia lại không chút thương hương tiếc ngọc mà nắm chặt lại.
Minh Nguyệt ăn đau, lòng nàng lại chua xót nhưng cũng không dám nhìn ánh mắt Ngự Hạo Hiên bởi lẽ sự tức giận của hắn đã rõ ràng như thế. Nàng lập tức đã muốn thoát đi nhưng giờ phút này bản thân lại yếu ớt đến không thể giãy ra khỏi tay hắn.
- Hoàng thượng.
Thanh âm Minh Nguyệt mang theo ý cầu xin. Nàng cúi đầu, hạ mi lô ra nước mắt trong suốt, trong phòng ngủ hôn ám lóe ra ánh sáng mê muội như một loại ma lực khiến người khác mềm lòng. Nhưng giọng nói mềm mại kia lại mang theo mấy phần kiên quyết ngay sau đó là sắc bén như đao.
- Nếu Hoàng thượng vì nô tì tự ý vào Ngự thư phòng mà tức giận thì nô tì cam nguyện chịu phạt cho nên đau…
Minh Nguyệt đột nhiên nghiêng người về phía trước, cổ tay truyền đến sự đau đớn mà nàng không thể chịu được. Đôi mày thanh nhíu chặt, cắn chặt môi dưới, nước mắt lại tuôn rơi, thở hổn hển mà muốn thoát khỏi tay hắn.
- Ái phi cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-phi-mo-tuyet/1494089/quyen-2-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.