Cuồng phong ngừng thổi, mưa ngừng rơi.
Gió lạnh chỉ thổi nhẹ những hạt sương lạnh, mùi hải đường thoang thoảng.
Canh bốn, sắc trời mờ mịt, trăng khuyết nhô cao, hoa cỏ thưa thớt, mái hiên những giọt nước mưa tí tách rơi xuống, quấy nhiễu mộng đẹp,
Trong phòng ngủ, sa trướng phất phơ, trên giường, chăn gấm thêu bách hoa xô lệch, tóc đen rối tung, da dẻ nõn nà, cánh tay ngọc choàng qua người đế vương, hơi thở như lan, gắt gao dựa sát vào nhau.
Ngự Hạo Hiên mở to mắt nhìn nữ tử trong lòng mình, mâu quang màu lam lóe ra suy nghĩ thâm trầm, như đang giãy dụa nhưng lại không thể không đến gần, càng ôm sát nàng vào.
Trong cơn mơ, Minh Nguyệt nhẹ hô lên một tiếng, bàn tay trắng nõn nắm lấy lưng áo Ngự Hạo Hiên, đôi mi cong hơi động rồi nhướng mày thanh giống như giấc mộng bị quấy nhiễu. Nàng càng gắt gao rúc vào lồng ngực ấm áp kia, nhưng vẫn có chút bất an, run run, hơi nhếch môi, cúi đầu kêu một tiếng rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Ngự Hạo Hiên nhìn chăn đệm dưới hai thân thể đang ôm nhau, mày kiếm nhíu chặt rồi nhắm mắt lại như muốn khắc chế điều gì, lại bình tĩnh không gợn sóng, vuốt phẳng trán Minh Nguyệt đang nhăn rồi cúi đầu hôn lên.
Canh năm, trời dần sáng, Minh Nguyệt vẫn chưa tỉnh nhưng dường như lại biết Ngự Hạo Hiên sắp lâm triều, có chút “không biết liêm sỉ” ôm chặt cổ hắn, tiếng thở đều đều, cách một lớp quần áo mỏng mà gắt gao ôm hắn, tóc dài phi tán trên nệm trắng càng làm nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-phi-mo-tuyet/1494086/quyen-2-chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.