Màn đêm buông xuống, đêm đen như mực, tiếng mưa gió ầm ầm không dứt, gió lạnh rít gào.
Trong Bán Dạ đình có thân ảnh màu trắng đứng trong gió, tóc dài như tơ, khăn che mặt theo gió mà bay bay, trong gió lạnh, mùi hoa mai thoang thoảng.
Lãnh Cô Vân một thân trường bào đen ẩn trong bóng đêm tựa như quỷ mị, đôi mắt sâu như đầm nước gắt gao nhìn tố y nữ tử trong đình, môi mỏng hơi nhếch ra mê hoặc lòng người, trầm giọng nói:
- Hạ thần mạo phạm Đức phi nương nương…
Nói xong lại cười lạnh, tiến lên hai bước chăm chú nhìn đôi mắt trong suốt không chút tạp chất của Minh Nguyệt, đôi mắt lạnh xuống.
- Lại mạo phạm…
Minh Nguyệt nhìn mưa gió ngoài đình, nhẹ giọng nói rồi đi đến cột đá bên cạnh, mặt không đổi sắc nói:
- Lãnh quốc chủ muốn mang bản cung ra đây chắc không phải chỉ định thỉnh tội với bản cung thôi chứ?
Lãnh Cô Vân hơi nhíu mày kiếm nhìn bóng dánh yêu kiều xuất trần của Minh Nguyệt rồi cười lớn, hai tay vỗ nhẹ, cười nói:
- Trung Nguyên tôn sùng những nữ tử bất tài, đó mới là đức. Hạ thần rất ngạc nhiên vì sao Hoàng thượng lại lấy một phi tử thế này.
Minh Nguyệt cười, nụ cười tuy không có độ ấm nhưng lại mềm mại đáng yêu. Nàng quay lại nhìn Lãnh Cô Vân, mềm nhẹ nói:
- Cung phi Hoàng gia so với nữ tử trong nhà bình thường, nếu chỉ là những người không tài thì chẳng phải sẽ làm rối loạn kỉ cương trong triều, trật tự hậu cung.
- Nga?
Lãnh Cô Vân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-phi-mo-tuyet/1494085/quyen-2-chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.