Khi Minh Nguyệt giữ váy bước lên thềm đá cũng là lúc thần sắc Triệu công công tối sầm lại, hắn cúi đầu thấp đến độ mặt sắp chạm đất, mũ cánh chuồn có hai dải lụa rơi trên nền đất, một thân triều phục màu nâu thêu bạch hạc dính đầy bụi đất.
Dù không thấy vẻ mặt của Triệu Truyền nhưng Minh Nguyệt cũng hiểu được vài phần suy nghĩ của hắn. Dù sao hắn cũng là người trung thành với Hiền phi, bất luận thế nào cũng không muốn chủ nhân mình bị người hãm hại, nhất là nữ tử đã từng khiến hắn phải mang tiếng bất nghĩa. Có thể thấy Triệu công công có bao nhiêu chán ghét Minh Nguyệt.
Hơi mím môi, bàn tay trắng nõn nắm thành quyền giấu trong tay áo, đôi mắt nhìn phía trước thấy Thái hậu và Ngự Hạo Hiên đang nghi hoặc nhìn mình, ánh mắt hơi động, nhẹ phất tay áo, chầm chậm bước lên. Giọng nói nhu hòa uyển chuyển lại có chút mảnh mai, yếu ớt, hơi phúc thân nói:
- Nô tì tham kiến Thái hậu, Hoàng thượng.
Còn chưa thỉnh an xong, Thái hậu đã đứng dậy vẻ mặt thương tiếc cầm tay Minh Nguyệt, giọng nói hiền hòa, yêu chiều:
- Ai, thân thể Đức phi chưa lành sao lại còn đến Khôn Trữ cung thỉnh an?
Dứt lời nhìn về phía Triệu Truyền, giọng nói lạnh băng:
- Còn quỳ cái gì, không mau đem ghế cho Đức phi ngồi.
Minh Nguyệt cười khẽ, tuy ẩn dưới chiếc khăn che mặt nhưng nụ cười này có vài phần suy yếu, cầm bàn tay đầy nhẫn ngọc của Thái hậu khẽ ho khan, nhỏ nhẹ nói:
- Đây là nô tỳ nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-phi-mo-tuyet/1494057/quyen-1-chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.