Ta không ngờ rằng ta lại sống lại, trở về những ngày tháng ta vẫn còn làm chân chạy vặt trong bếp rất nhiều năm trước.
Mà càng làm cho ta kinh ngạc hơn chính là, Kiều Giang Nguyên vậy mà cũng trọng sinh. Bởi vì ta phát hiện y và kiếp trước có chút bất đồng. Y cũng phát hiện ra ta thay đổi, trực tiếp công bằng tìm tới ta.
“Cậu cũng trọng sinh phải không?” Y hỏi.
Ta gật đầu.
“A, thật là thú vị, tôi cũng nói thẳng với cậu, tôi muốn trả thù Thân Giác. Cậu có thể ngăn cản tôi, nhưng trước hết nên tự coi lại xem lúc này cậu có bao nhiêu phân lượng.”
Ta không có chút nào ngoài ý muốn với lời của Kiều Giang Nguyên, bởi vì Kiều Giang Nguyên cũng ngu ngốc giống ta, đến bây giờ y vẫn chưa biết là Thân Giác đã từng thích y.
“Ta sẽ không ngăn cản ngươi, bởi vì ta cũng muốn trả thù hắn, người hắn yêu cũng không phải là ta.” Ta nhẹ giọng nói.
Kiều Giang Nguyên nghe vậy thì hơi sửng sốt một chút, “Vậy người đó là ai?”
Ta suy nghĩ một lúc, mới nói: “Một tên bán huyết tộc tên là Diệp Nghiệp, từng ở bên cạnh hầu hạ Thân Giác, ngươi còn nhớ không?”
Kiều Giang Nguyên chậm rãi chau mày lại, trong mắt nhiều vài phần thâm ý. Hẳn là y đang nhớ tới Diệp Nghiệp, người này đã từng là nam phó ở bên người hầu hạ Thân Giác.
Tại sao ta lại không nói ra tên của Hướng Văn? Ta cũng không biết, có lẽ là do so với Hướng Văn, ta càng chán ghét Diệp Nghiệp hơn đi.
Ta và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-ly-van-nhan-me-mot-tram-loai-phuong-phap/527712/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.