"Thân Giác đâu rồi?"
Kiều Giang Nguyên vừa mới nhìn thấy Dục Thanh, đối phương đã gấp không chờ nổi hỏi. Dục Thanh dường như lại có chút thay đổi so với hơn một năm trước. Dáng người hắn càng thêm đĩnh bạt, khuôn mặt xinh đẹp mang theo một mạt kiên nghị, giữa chân mày vương vấn tia sát khí không giấu đi đâu được.
Đây là khí chất chỉ có ở nhân tài hàng năm chinh chiến chém giết trên chiến trường mới có được.
Kiều Giang Nguyên trầm mặc cầm lấy chai rượu trước mắt, tự rót cho mình một ly rượu, qua một lúc lâu sau y mới mở miệng.
"Ta tưởng cậu ấy đang ở cùng với ngươi."
Dục Thanh nhíu mày lại, "Cái gì mà ở cùng với ta? Em ấy đi đâu rồi?"
Kiều Giang Nguyên nhìn vẻ sốt ruột trong đáy mắt Dục Thanh, sâu kín nở nụ cười. Y chậm rãi uống cạn rượu vang đỏ trong ly, "Sao ta biết được, ngươi tự đi mà tìm."
Dục Thanh nghe vậy thì trực tiếp lao lên túm cổ Kiều Giang Nguyên, nhấc bổng anh ta lên. Người hầu của Kiều gia nhìn thấy cảnh ấy đều bị dọa sợ, định xông lên ngăn Dục Thanh lại. Nhưng Kiều Giang Nguyên vươn tay ra hiệu ý bảo bọn họ không cần xen vào.
"Ta thật sự không biết, cậu ấy không nói cho ta biết là muốn đi đâu." Khóe môi Kiều Giang Nguyên mang theo một tia châm chọc, Ta còn tưởng rằng cậu ấy muốn cùng ngươi song túc song tê*, không ngờ là ngươi cũng bị vứt bỏ. Vậy ra người mà cậu ấy nói thích xem ra cũng không phải là ngươi rồi."
(*: nghĩa giống với làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-ly-van-nhan-me-mot-tram-loai-phuong-phap/527710/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.