Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người ở đây đều nhìn về phía Dục Thanh. Sắc mặt của Kiều Giang Nguyên xấu vô cùng, cơ mà chỉ trong chớp mắt, y lại nghe thấy giọng nói của Thân Giác.
“Buông ta ra.” Thanh âm Thân Giác quá mức lạnh lẽo, đủ để một người chết cóng vì giá rét tiềm ẩn trong đấy.
Dục Thanh nhìn thẳng vào mắt Thân Giác, nửa ngày, hắn mới rũ mắt xuống, chậm rãi buông Thân Giác ra.
Khi chân Thân Giác vừa mới chạm xuống đất, cậu đã lập tức vươn tay ra nắm lấy tay vịn của cầu thang, gương mặt thanh tú phủ kết một tầng băng. Cậu hơi nghiêng mặt nhìn về phía Dục Thanh đang rũ mắt, lần thứ hai mở miệng, “Quỳ xuống.”
Thanh âm không thấp không cao, thậm chí còn được coi là bình tĩnh.
Hàng mi dài của Dục Thanh khẽ run lên, cảm xúc trong mắt đều bị giấu đi, hắn nghe lời mà quỳ xuống.
Thân Giác thu lại tầm mắt đang đặt ở trên người Dục Thanh về, sau đó xoay người đi lên trên lầu. Diệp Nghiệp thấy thế thì vội tiến lên đỡ lấy Thân Giác, chỉ là cậu ta còn chưa kịp chạm vào tay Thân Giác, đã bị người phía sau kéo ra.
Người kéo cậu ta ra là Kiều Giang Nguyên.
“Ngươi ở chỗ này canh hắn quỳ cho ta.”
Kiều Giang Nguyên nén giận nói với Diệp Nghiệp, sau đó đi nhanh đến bên cạnh Thân Giác, y nắm lấy tay cậu, kéo cậu đi lên trên lầu. Bước chân Thân Giác vốn không được vững vàng cho lắm, bây giờ lại còn bị Kiều Giang Nguyên lôi kéo đi, cả người gần như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-ly-van-nhan-me-mot-tram-loai-phuong-phap/527707/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.