*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Kỳ thật lần này Hướng Văn được ra ngoài cũng không mấy vui vẻ, bởi vì Thân Giác đi ra ngoài là để mua quà sinh nhật cho Dục Thanh. “Hôm nay là sinh nhật của Dục Thanh, ta lại không biết chọn quà gì, ngươi giúp ta chọn một món đi.” Thân Giác nói với Hướng Văn, khẽ dừng một chút, lại bồi thêm một câu, “Ngươi thuận tiện cũng chọn cho mình một thứ đi.” Sinh nhật của anh ta vẫn còn chưa tới, Hướng Văn biết Thân Giác sợ nếu chỉ mua một phần quà thì anh ta sẽ gây phiền toái cho Dục Thanh. Có điều Hướng Văn cũng nghĩ rất thoáng, tốt xấu gì Thân Giác cũng mua quà cho anh ta kia mà, tổng không thể nói là nặng bên này nhẹ bên kia. Ở trang viên này, được Thân Giác đối đãi như vậy nào có mấy người, ngoại trừ quản gia vẫn luôn gắn bó với trang viên ra thì chỉ có anh ta và Dục Thanh. Lúc Hướng Văn chọn quà, Thân Giác cũng chỉ đứng ở bên cạnh nhìn mà không đưa ý kiến gì. Cuối cùng, Hướng Văn chọn cho chính mình một cái cà vạt, còn chọn cho Dục Thanh một đôi khuy măng sét*. Đôi khuy măng sét ấy trị giá xa xỉ, Hướng Văn cố ý biểu hiện rằng mình rộng lượng trước mặt Thân Giác, cho nên mới chọn một đôi này. (*:em khuy măng sét có tác dụng gấp đôi độ ngon của các quý ông)
Quả nhiên, Thân Giác phát hiện Hướng Văn chỉ mua cho mình một cái cà vạt bình thường, nên lại mua thêm vài món đồ khác cho Hướng Văn. Không những mua thêm hai bộ tây trang, mấy đôi giày, còn mua cho Hướng Văn một cái ghim cài áo* được khảm kim cương vụn. (*: em ghim cài áo này có tác dụng nhận dạng gia cảnh của các quý ông)
Hướng Văn nhìn cái ghim cài áo này suốt, vui vô cùng, ngắm một hồi lâu mới để cho người hướng dẫn cài lên cho mình. Trên đường trở về, Hướng Văn lại nói cảm ơn mấy lần nữa, Thân Giác đối với chuyện này cũng chỉ nói: “Không có gì, đây là ngươi nên được.” Quả thật mà nói, ấn tượng của Thân Giác đối với Hướng Văn thực sự không tồi. Bởi vì mấy đời trước Hướng Văn vẫn luôn đi theo bên người cậu, thẳng đến sau khi trang viên bị bán đi, Hướng Văn mới rời khỏi đế đô. Kỳ thật trước khi rời đi, Hướng Văn còn tới xóm nghèo tìm Thân Giác, chỉ là khi đó Thân Giác quá sĩ diện, căn bản là không muốn nhìn thấy Hướng Văn. Chỉ là cậu có chút chuyện không thể không làm, mà những việc này có khả năng sẽ khiến Hướng Văn thấy khó chịu trong lòng, cho nên bèn mua chút quà cáp bồi thường cho Hướng Văn, đây cũng là chuyện mà cậu nên làm. Sau khi cùng Thân Giác trở lại trang viên, Hướng Văn bận rộn mang theo túi lớn và túi nhỏ của mình trở về phòng. Lúc nhìn thấy Dục Thanh cũng không có hứng thú đối đầu với hắn nữa. Chỉ là lúc đi ngang qua bên người Dục Thanh, anh ta cố ý mỉm cười. Dục Thanh nhìn Hướng Văn xách theo túi lớn túi nhỏ, nhịn không được híp híp mắt. Hắn bị mấy ngày ở A thành kia làm hoa mắt, trở về đế đô mới dần dần thanh tỉnh lại. Hắn không phải là người quan trọng nhất trong thâm tâm Thân Giác, cho dù Thân Giác có dẫn hắn đi bàn chuyện làm ăn, cũng không thể đại biểu cho cái gì hết, đặc biệt là Hướng Văn còn cố ý nói ở trước mặt Dục Thanh. “Công tước biết tao chịu không nổi mùi xe lửa, cho nên mới dẫn mày đi, mày đừng có tưởng bở rằng mày đặc biệt.” Có lẽ Thân Giác đối xử với Hướng Văn mới là chân chính tốt thật sự, bằng không cũng sẽ không vừa mới trở về đã vội vàng mua nhiều quà cho Hướng Văn như thế, rõ ràng lúc ở trên xe lửa vẫn còn khó chịu như vậy. …… Trước khi ngủ, Dục Thanh mát xa chân cho Thân Giác như ngày thường, sau đó rửa sạch đồ đạc. Đang chuẩn bị rời đi, lại nghe được giọng nói nhiễm chút lười nhác của Thân Giác. “Quà của ngươi ở trong túi áo khoác của ta, tự mình đi lấy đi.” Dục Thanh khẽ sửng sốt, sau đó lập tức xoay người, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Thân Giác. Hôm nay Thân Giác mặc một bộ áo ngủ bằng tơ lụa màu trắng, bên trên có thêu hoa văn trúc xanh và hoa thu cúc, khiến cả người nhìn qua phá lệ thanh nhã. Dục Thanh vốn chẳng coi trọng vẻ ngoài của một ai, bởi vì hắn đã nhìn quen mặt của chính mình rồi. Cũng không biết vì sao, hiện tại hắn càng nhìn Thân Giác thì lại càng có vài phần không dời mắt được. Thậm chí hắn còn thấy Thân Giác lớn lên như vậy mới là đẹp nhất. “Sao công tước biết hôm nay là sinh nhật của tôi?” Hắn thấp giọng hỏi, bên trong mang theo vui mừng không che dấu nổi. Thân Giác dường như có chút không quen ánh mắt nóng rực ấy của Dục Thanh, hơi nghiêng mặt đi, “Người khác nói.” “Ai nói?” Người biết sinh nhật của hắn cũng không nhiều, Dục Thanh nghĩ không ra ai sẽ cố ý nói cho Thân Giác biết chuyện này. Nhưng câu hỏi này của hắn lại không nhận được câu trả lời chuẩn xác. Thân Giác như là có chút bực mình, nhíu mi, không kiên nhẫn nói: “Hỏi nhiều như vậy làm gì? Ngươi lấy quà xong thì đi ra ngoài đi.” Dục Thanh hiện tại đã sớm không còn sợ Thân Giác lạnh mặt nữa. Nhưng hắn cũng chỉ khẽ cười, sau đó đi tới bên sô pha, cầm áo khoác hôm nay Thân Giác cởi ra rồi tiện tay vất trên ấy lên. Khó trách hôm nay hắn định ôm cái áo này đi giặt, Thân Giác lại không đồng ý, phỏng chừng là sợ hắn phát hiện món quà bên trong. Hắn sờ bên trong túi tiền, sờ soạng hai cái, đã rút một cái hộp nhỏ màu đen từ bên trong ra. Dục Thanh đầu tiên là nhìn kỹ cái hộp, sau đó mới thật cẩn thận mà mở hộp ra. Đôi khuy măng sét vừa mới lộ đã lập tức hấp dẫn ánh mắt của hắn, hắn chưa bao giờ nhận được món quà nào quý trọng như vậy, trên mặt nhịn không được mỉm cười. Người phía sau dường như cảm thấy Dục Thanh đứng ở nơi đó lâu lắm rồi, thúc giục nói: “Sao còn chưa chịu đi?” Dục Thanh khép hộp lại, xoay người đi về phía Thân Giác. Hắn bước đi cực kỳ nhẹ nhàng, tựa như một con chim sơn ca, ý cười trong mắt hắn bộc lộ rõ niềm vui sướng. Thân Giác nhìn thấy Dục Thanh đột nhiên đi về phía mình, thậm chí còn cúi người lại gần thì không khỏi lui người về phía sau. Nhưng không chờ cậu kịp nói gì thì Dục Thanh đã thình lình chạm môi lên môi cậu, “Cảm ơn công tước, tôi rất thích.” Hắn nói xong thì xoay người rời khỏi, không cho Thân Giác cơ hội mở miệng hay tức giận. Chỉ là sau khi đã ra khỏi cửa, Dục Thanh mới dựa vào cửa hít sâu vài lần, bàn tay gắt gao nắm thật chặt cái hộp nhỏ kia, phảng phất như hắn chỉ cần lơi lỏng một chút thôi thì cái hộp này sẽ tuột khỏi tay hắn. Thân Giác có để ý hắn, thậm chí còn cố ý hỏi thăm ngày sinh nhật của hắn. Ban ngày hôm nay Dục Thanh hầu như không ngủ được an ổn, hắn vẫn luôn nhịn không được nhìn cái hộp đen nhỏ đặt ở bên cạnh gối đầu, thường thường mở ra xem đôi khuy măng sét bên trong có còn ở đó hay không. Kỳ thật hắn chưa bao giờ được tặng quà sinh nhật. Người ở trang viên biết sinh nhật hắn nhiều nhất cũng chỉ chúc mừng hắn một câu, sẽ không có ai cố ý mua quà cho hắn. Đối với huyết tộc mà nói, sinh mệnh thật sự quá mức dài lâu, sinh nhật cũng trở thành thứ không hiếm lạ gì. Nhưng Dục Thanh lại rất để ý, bởi vì từ nhỏ hắn đã không có cha mẹ, lúc biết những đứa trẻ khác khi còn nhỏ sẽ nhận được quà sinh nhật, hắn vẫn luôn rất hâm mộ. Hiện tại, hắn rốt cuộc cũng chờ được quà tặng của riêng mình. Hắn nghĩ đến đây, nhịn không được lộ ra một nụ cười ngọt ngào. Nhưng phần tâm tình tốt này của Dục Thanh sau khi rời giường chạm mặt Hướng Văn, nháy mắt biến mất. Dục Thanh liếc mắt một cái đã nhìn thấy trên ngực Hướng Văn có một cái ghim cài áo khảm kim cương vụn. Cái ghim cài áo kia quá mức lóng lánh, gần như có thể hút hết ánh mắt mọi người, ngay cả quản gia kiến thức rộng rãi sau khi nhìn thấy cũng nhịn không được khen cái ghim cài áo kia của Hướng Văn, “Cái ghim cài áo này thật sự rất đẹp, nhất định là vô cùng quý giá.” Hướng Văn mang theo ba phần đắc ý hếch cằm, “Không biết bao nhiêu tiền nữa, công tước lén mua cho tôi, chờ lúc tôi phát hiện thì công tước đã tính tiền rồi.” Quản gia và Hướng Văn làm việc chung với nhau hiều năm như vậy, tự nhiên biết tính nết của Hướng Văn, cũng bèn phối hợp mà lại khen cái ghim cài áo thêm vài câu. Mà Hướng Văn khoe khoang với mọi người hồi lâu, lại nhìn về phía Dục Thanh đứng trong góc, anh ta lộ ra nét cười đắc ý, “Dục Thanh, cậu nói cái ghim cài áo này của tôi có đẹp hay không? Là công tước tự mình chọn đó. Đúng rồi, cậu có thích đôi khuy măng sét kia không? Tôi phải lựa một lúc lâu mới chọn được đôi đó đấy.” Tối nay Hướng Văn đeo ghim cài áo lên, bởi vì anh ta biết lúc này Dục Thanh đã nhận được quà rồi. Anh ta chính là muốn cho Dục Thanh biết địa vị của anh ta ở trong lòng Thân Giác không dễ dàng bị lay động như vậy. Đừng tưởng rằng chính mình bò lên giường được vài lần, đi theo Thân Giác ra một chuyến xa nhà thì có bao nhiêu ghê gớm, chung quy cũng chỉ là thú vui trên giường mà thôi. Châm chọc trong ánh mắt anh ta vô cùng rõ ràng, khiến Dục Thanh vô pháp xem nhẹ. Dục Thanh cảm thấy tất cả vui sướng ban ngày của mình phảng phất trở thành một hồi chê cười. Phần quà hắn quý trọng như thế, nhưng hiện tại nói cho hắn biết, là Hướng Văn chọn. Có lẽ Thân Giác căn bản là lúc mua ghim cài áo thì tiện tay mua cho hắn, sợ người khác cảm thấy cậu bên mỏng bên dày. Dục Thanh trầm mặc một hồi, mới cười nói: “Thật là đẹp mắt, công tước đối với anh Hướng Văn thật tốt, thật khiến người ta hâm mộ.” Huóng Văn nghe vậy, càng thêm đắc ý. Anh ta thấy mục đích khoe khoang của mình đã đạt được thì không nói chuyện với Dục Thanh nữa. Đúng lúc đó, tiếng chuông bạc dưới lầu vang lên đinh đang, Hướng Văn lập tức dẫn đầu đi lên thang lầu, Dục Thanh nối gót đi theo phía sau anh ta. Hướng Văn vốn tưởng rằng cảm xúc tối nay của Dục Thanh sẽ vô cùng tệ, nào biết đối phương vẫn y như cũ, căn bản là nhìn không ra chút khổ sở nào. Rõ ràng là lúc hắn nhìn thấy ghim cài áo của mình, ánh mắt hắn có thay đổi mà. Thật giỏi ngụy trang, khó trách cả công tước cũng bị hắn lừa. Hướng Văn cảm thấy mình có sứ mệnh vạch trần biểu hiện giả dối của Dục Thanh ở trước mặt Thân Giác, vì thế mấy ngày kế tiếp, ngày nào anh ta cũng đeo cái ghim cài áo kim cương vụn vô cùng bắt mắt kia, thẳng đến một ngày, Hướng Văn phát hiện, ghim cài áo của mình biến mất rồi. Hướng Văn lo lắng, tìm đi tìm lại mấy lần nhưng vẫn không tìm được. Cuối cùng anh ta đặt tầm mắt ở trên người Dục Thanh. “Chính là mày! Mày ăn cắp ghim cài áo của tao!” Hướng Văn trừng mắt nhìn Dục Thanh. Dục Thanh kinh ngạc nhìn Hướng Văn, “Anh Hướng Văn, sao anh lại có thể nghĩ như vậy được? Tôi việc gì phải lấy ghim cài áo của anh?” “Không phải mày thì còn ai nữa? Cái trang viên này chỉ có mình mày là không kiêng nể gì tao, chắc chắn là do mày ghen ghét tao có đúng không? Ai bảo quà của mày chỉ là một đôi khuy măng sét rẻ tiền chứ.” Hướng Văn cười lạnh một tiếng, “Tao thật lòng khuyên mày nên nhanh chóng giao ghim cài áo của tao ra đây, nếu đợi lát nữa tao lục soát từ trên người mày hoặc là phòng của mày, chắc chắn tao sẽ nói với công tước, bảo công tước đưa mày đến chỗ của Thẩm Phán.” Dục Thanh nghe vậy thì chỉ lắc đầu, “Anh Hướng Văn, tôi thật sự không lấy đồ gì của anh.” “Mày còn giả vờ!” Hướng Văn tiến lên muốn lục soát người, nhưng Dục Thanh lại né tránh. Sắc mặt của hắn hơi trầm xuống, “Anh Hướng Văn, anh không thể vu khống mà soát người được, nếu anh hoài nghi tôi, anh có thể nói với quản gia, nếu quản gia cũng nhận định là tôi lấy đồ của anh, anh mới có thể lục soát.” Hướng Văn nhíu mày, đành phải đi tìm quản gia. Quản gia nghe thấy Hướng Văn nói là Dục Thanh ăn cắp ghim cài áo, bật cười nói: “Sao có thể như vậy được? Dục Thanh là một đứa trẻ ngoan, làm sao có thể lấy cắp ghim cài áo của cậu được? Cậu cẩn thận tìm lại xem, xem có phải đã để quên ở chỗ nào rồi hay không?” “Tôi đã tìm hết rồi, nhưng không tìm thấy là không tìm thấy. Chắc chắn là Dục Thanh lấy, nó hoặc là giấu ở trên người, hoặc là giấu ở trong phòng. Nếu bây giờ không tìm thấy, nói không chừng nó sẽ lấy ra bán, cái ghim cài áo kia chính là công tước mua đó.” Hướng Văn vội la lên. Quản gia cảm thấy Hướng Văn thật sự không thể nói lý, nhưng Hướng Văn cũng đã nhắc tới công tước rồi, ông cũng không còn cách nào khác, đành phải dẫn Hướng Văn đi tìm Dục Thanh. Dục Thanh biết quản gia muốn soát người, biểu tình vẫn vô cùng bình tĩnh, chỉ là lại lặp lại một lần nữa với Hướng Văn, “Anh Hướng Văn, tôi thật sự không lấy đồ của anh.” “Hừ, lục soát thì biết.” Tay của Hướng Văn lập tức sờ túi tiền của Dục Thanh. Trên người Dục Thanh không có, Hướng Văn lại cùng quản gia đi đến phòng Dục Thanh. Sau khi lật tung hết mọi thứ trong phòng của Dục Thanh lên, nhưng vẫn không tìm được cái ghim cài áo khảm kim cương vụn vô cùng quý báu kia đâu. Quản gia thấy thế, bèn thở dài, “Hướng Văn, nếu chỗ này của Dục Thanh không thấy, cậu vẫn nên tìm ở chỗ khác đi. Về sau đừng thích hoài nghi người trong trang viên như vậy.” Hướng Văn chắn chắn chính là Dục Thanh lấy, nhưng mà hiện tại anh ta không có chứng cứ. Vốn dĩ ghim cài áo mất đã làm anh ta rất khổ sở rồi, hiện tại quản gia còn nói giúp Dục Thanh, khiến anh ta càng thêm tức giận, cũng không thèm xin lỗi Dục Thanh đã trực tiếp đi ra ngoài. Quản gia nhìn thấy Hướng Văn rời đi, bất đắc dĩ lắc đầu, ông nhìn về phía Dục Thanh, “Ủy khuất cậu rồi, việc này tôi sẽ nói lại với công tước, tính tình này của Hướng Văn thật sự là phải sửa lại, tội ăn cắp nghiêm trọng như vậy, thế mà cậu ta tùy gán lên đầu người khác, thật sự là đã quá đáng rồi.” Dục Thanh nhẹ nhàng lắc đầu, “Không sao, anh Hướng Văn……” Hắn dừng một chút, “Anh Hướng Văn vẫn luôn không thích tôi, tôi đã quen rồi.” Quản gia lại thở dài, duỗi tay vỗ vỗ trên vai Dục Thanh, liền đi ra ngoài. Một mình Dục Thanh lưu lại trong phòng, nhìn mặt đất đầy hỗn độn, bỗng dưng cười một tiếng. Trong đôi mắt xinh đẹp trong trẻo kia toàn là lạnh băng. …… Hướng Văn tìm vài ngày nữa mà cũng không thấy cái ghim cài áo kia đâu, mà quản gia còn đem chuyện này nói cho Thân Giác. Sau khi Thân Giác biết, trầm mặc một hồi thì gọi Hướng Văn qua. Dục Thanh nhìn Hướng Văn đi vào thư phòng Thân Giác. Lúc Hướng Văn đi vào, trong mắt đều là hoảng loạn, nhưng lúc anh ta đi ra thì lại như là một người khác. “Mày ở đây à?” Hướng Văn nhìn thấy Dục Thanh thì bước nhanh đi tới. Anh ta biết quản gia là bởi vì Dục Thanh mới nói chuyện ghim cài áo cho Thân Giác biết, “Còn phải cảm ơn mày vì đã để quản gia cáo trạng tao, mày biết gì không? Công tước bảo tao không cần tìm nữa, có nghĩa là ngài sẽ mua cho tao cái càng tốt hơn.” Anh ta thấy sắc mặt Dục Thanh khẽ biến, càng thêm đắc ý, anh ta kề sát vào mặt đối phương, hạ giọng, “Gian kế của mày không thành, có phải rất tức giận hay không? Mày thích cái ghim cài áo kia của tao thì cứ giữ lại đi, dù sao cũng đâu phải là công tước mua cho mày, đúng là không biết xấu hổ.” Hướng Văn nói xong thì xoay người đi mất, mà thanh âm phía sau khiến anh ta phải ngừng chân. “Anh Hướng Văn.” Hướng Văn dừng chân, không quay đầu lại, “Cái gì?” Dục Thanh nhẹ giọng nói: “Anh Hướng Văn nói sai rồi, tôi thật sự không lấy cái ghim cài áo kia của anh, có lẽ...nó vẫn còn ở trên người anh Hướng Văn đó.” Hướng Văn nghe xong lời này, tự dưng cảm thấy quỷ dị. Anh ta quay đầu lại nhìn Dục Thanh, hồ nghi mà nhíu mày, “Mày đang nói cái gì đó? Trên người tao làm sao có cái ghim cài đó được chứ? Tao đã tìm mấy ngày nay rồi.” Dục Thanh nhấp môi khẽ mỉm cười, ánh mắt phá lệ trong sáng, “Chỉ là tôi cảm thấy cái ghim cài áo kia có lẽ vẫn còn ở trên người anh Hướng Văn thôi, không có ý gì khác.” Hướng Văn nhìn biểu tình của Dục Thanh, càng cảm thấy quỷ dị. Lúc này cả hai đứng trên hành lang dài, bóng đèn trên đầu bọn họ bị hỏng rồi mà chưa kịp sửa, ánh sáng cũng mờ ảo tối tăm đi rất nhiều. Dục Thanh đứng khuất khỏi ánh đèn, bóng tối đen đặc lan tràn hơn phân nửa khuôn mặt hắn, nhưng khóe môi cười lại lộ ra dưới ánh đèn, thật xứng với gương mặt xinh đẹp kia của hắn, vừa có vẻ quỷ dị mà mỹ lệ. Hướng Văn tự nhiên có chút hoảng hốt, xua tay, “Tao không biết mày đang nói cái quái gì cả.” Anh ta xoay người vội vàng rời đi. Chỉ là chạy xuống được một nửa cầu thang, anh ta lại nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua. Dục Thanh từ trong bóng đêm đi ra, hắn đứng ở đầu cầu thang, nhìn chính diện vào Hướng Văn. Thấy Hướng Văn quay đầu lại, ý cười trên khóe môi Dục Thanh càng gia tăng, mà nháy mắt, hắn lại liễm đi ý cười, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng Hướng Văn, khẽ nhếch môi, không tiếng động nói một chữ. Hướng Văn cả kinh, chỉ là Dục Thanh đã xoay người đi vào thư phòng Thân Giác. Anh ta vô thức chạy đuổi theo vài bước, nhưng lại sực nhớ tới Thân Giác sai mình đi gửi một bức thư, bèn dừng chân. Quên đi, coi như cái tên Dục Thanh kia nổi điên đi. Hướng Văn vẫn nhìn quen Dục Thanh nhỏ yếu, cũng không thèm để cái tên bán huyết tộc hèn mọn này vào mắt. …… Sau khi Dục Thanh vào thư phòng, đặt huyết trà mình vừa mới pha xong ở bên tay phải của Thân Giác, còn bỏ thêm một viên đường vào trong ly huyết trà tinh mỹ. “Công tước đọc sách lâu như vậy rồi, nghỉ ngơi một chút đi.” Hắn nhẹ giọng nói, lại đứng ở phía sau giúp Thân Giác mát xa bả vai và cổ, chỉ là vừa ấn, bàn tay lạnh lẽo đã dần dần luồn vào dưới cổ áo. Thân Giác nhíu mi, trở tay bắt lấy tay Dục Thanh, thấp giọng nói: “Đừng nháo, mới vừa rồi ở bên ngoài ngươi nói cái gì với Dục Thanh vậy?” Cậu nghe được thấp thoáng tiếng nói chuyện. Kỳ thật chuyện ghim cài áo của Hướng Văn mất là nằm trong dự đoán của Thân Giác. Đến cậu cũng nhận ra khoảng thời gian này Hướng Văn thật sự có chút quá mức khoe khoang, mất ghim cài áo là chuyện sớm hay muộn. Chẳng qua cậu không ngoài ý muốn chuyện Hướng Văn lục soát phòng của Dục Thanh, mà là ngoài ý muốn chính là chuyện quản gia sẽ nói chuyện này với cậu. Quản gia tuy rằng ngày thường phá lệ chiếu cố Dục Thanh, nhưng sẽ không vì Dục Thanh mà cố ý quở trách Hướng Văn không đúng. Thế mà lúc này đây, quản gia cư nhiên lại bởi vì xích mích giữa hai nam phó mà tới tìm cậu, hiển nhiên là có chút kỳ quái, rõ ràng là quản gia có thể tự mình xử lý. Quản gia tự xử lý và nói cho chủ nhân, là hai chuyện khác nhau. Chỉ là Thân Giác lại chuẩn bị bảo vệ Hướng Văn, Hướng Văn tuy rằng ngày thường có chút trương dương, nhưng tâm không xấu, huống chi ghim cài áo của anh ta bị mất, phỏng chừng người khổ sở nhất chính là anh ta. Nếu Thân Giác còn phạt Hướng Văn thì có vẻ hơi quá mức. Đương nhiên đây là suy nghĩ xuất phát từ góc độ của Thân Giác, mà Thân Giác phóng khoáng nhẹ nhàng cho qua như vậy, thậm chí còn định mua một cái ghim cài áo khác cho Hướng Văn, dừng ở trong mắt những người khác, chính là Thân Giác cố ý thiên vị Hướng Văn. …… Dục Thanh bị giữ tay, hắn cũng không phản kháng, dứt khoát từ phía sau ôm chặt lấy Thân Giác. Trên khuôn mặt mỹ lệ lộ ra vài phần ủy khuất, “Anh Hướng Văn vẫn luôn hoài nghi là tôi lấy, mới vừa rồi còn nói tôi không cần đắc ý. Công tước, tôi thật sự không lấy.” Sườn mặt hắn nghiêng về phía Thân Giác, ánh mắt thanh triệt, “Ngài sẽ tin tưởng tôi, đúng không?” “Ừ, Hướng Văn làm mất ghim cài áo cho nên mới như vậy, ngươi không cần so đo với hắn ta.” Thân Giác buông lỏng tay Dục Thanh ra, tiện tay cầm lấy chung trà có bỏ đường, “Ta nhớ hình như đã ăn hết đường rồi, ngươi lấy đường này từ chỗ nào?” Kỳ thật ở trang viên này không có mấy người phát hiện Thân Giác thích ăn ngọt, Thân Giác cũng sẽ không cố ý phân phó phòng bếp. Dục Thanh cười một chút, ngồi dậy, tiếp tục giúp Thân Giác mát xa, “Là tôi mua từ bên ngoài, công tước thích ăn sao? Thích ăn, lần sau tôi lại mua thêm một ít.” Thân Giác nghe được lời này, lại bỏ viên đường xuống, “Không cần.” Trong khoảng thời gian này cậu đã ăn quá nhiều đường rồi, cần phải tự khắc chế lại bản thân. Mà việc này cũng nói lên Dục Thanh là người có tâm tư vô cùng tinh tế, hắn sẽ chủ động quan sát thứ cậu yêu thích, thậm chí còn biết được lúc Thân Giác chạm vào máu hoặc những thứ có liên quan đến máu thì đều sẽ muốn ăn đường. Đêm qua lúc hắn đến đưa điểm tâm vẫn còn chưa đặt đường viên ở bên cạnh. Dục Thanh nhìn thoáng qua viên đường bị bỏ xuống, ánh mắt khẽ biến, nhưng động tác và ngữ khí vẫn như cũ, “Được.” Hắn giúp Thân Giác mát xa thêm một lúc nữa, liền đi ra ngoài. Thân Giác tiếp tục ở trong phòng xem sổ sách, gần đây công việc cần cậu xử lý rất nhiều, mấy đời trước cậu không quan tâm đến những thứ này, nên một đời này giải quyết thật sự có chút đau đầu. Cậu đành phải nhờ quản gia thuê kế toán chuyên môn xử lý sổ sách về. Đêm thứ hai, Thân Giác dẫn Hướng Văn đi mua một cái ghim cài áo mới. Lần này ghim cài áo không khảm kim cương vụn nữa mà được khảm hẳn một viên đá quý, là ngọc lục bảo giá trị vô cùng xa xỉ. Viên đá quý trong suốt như pha lê, dưới ánh đèn rực rỡ lấp lánh. Lúc này Hướng Văn đã có vết xe đổ lúc trước nên không dám khoe khoang nữa, cất ghim cài áo vô cùng cẩn thận. Nhưng Dục Thanh lại vô cùng hứng thú với cái ghim cài áo mới của Hướng Văn, còn hỏi vài câu, thấy Hướng Văn không nói, Dục Thanh liền quay đầu đi hỏi Thân Giác, “Công tước, cái ghim cài áo mới kia của anh Hướng Văn có phải rất xinh đẹp hay không? Tôi nghe nói nó còn được đính một viên đá quý rất lớn.” Thân Giác tiếp nhận sổ sách đã sửa sang tốt từ trong tay kế toán, đối với Dục Thanh hỏi chuyện, cậu chỉ đáp có lệ một câu, “Cũng tạm, Dục Thanh, nếu ngươi không có việc gì làm thì đi ra ngoài giúp phòng bếp làm bữa tối đi.” Dục Thanh vâng lời, chỉ là lúc đi ra lại nói với Hướng Văn một câu, “Anh Hướng Văn, thật hâm mộ, đã có một cái ghim cài áo khảm kim cương, bây giờ lại có thêm một cái đính đá quý.” Hướng Văn nhíu mày, nhìn thoáng qua hướng Thân Giác, mới nói với Dục Thanh: “Cậu đang nói cái quái gì vậy, tôi chỉ có một cái, cái lúc trước không phải đã làm mất rồi sao?" Dục Thanh cười một chút, “Tôi biết, chỉ là nếu anh lại làm mất cái này nữa, công tước chắc chắn sẽ vì anh mua một cái càng tốt hơn.” Hắn nói xong thì nhanh chân đi ra ngoài, Hướng Văn nhìn bóng dáng hắn rời đi, mày nhăn càng chặt. Lúc trước Dục Thanh đâu có để tâm đến ghim cài áo của mình, mà từ sau khi Thân Giác cho mình một cái ghim cài áo mới, cái tên Dục Thanh kia lại luôn tò mò hỏi tới hỏi lui, thật là phiền phức, không biết hắn muốn gì. Nhưng Hướng Văn không ngờ tới, sau ngày phát tiền lương mấy ngày, anh ta lên phố mua đồ lại gặp cướp ở chợ. Đám người đó là một đám lưu manh, ngang nhiên chặn anh ta ở góc hẻm, muốn anh ta giao tiền trên người ra. Hướng Văn là kẻ sợ chết, thấy một đám người thế tới rào rạt đã vội vàng giao toàn bộ tiền trong túi ra, cũng may tuy rằng anh ta mới nhận tiền lương, nhưng cũng không mang hết trong người. Người đi đầu nhìn thấy Hướng Văn giao tiền ra, hừ lạnh một tiếng, “Có một chút tiền này thôi sao? Nghe nói mày là nam phó bên người một vị công tước cơ mà, còn vô cùng được sủng ái nữa, có đúng không? Trên người mày cũng phải có thứ gì khác đáng giá chứ?” Hướng Văn không nghĩ tới đối phương lại biết thân phận của anh ta, cũng biết đối phương lần này khẳng định là nhắm vào mình, không khỏi trắng bệch mặt, vội vàng nói: “Tôi chỉ ra ngoài mua một chút đồ thôi, tiền trên người cũng nhiều như vậy rồi, thật sự là không có đem theo thứ gì đáng giá cả.” “Mày có chắc là không có không? Nếu như bị tụi tao tìm ra, mày đừng mơ nếm được trái ngọt.” Kẻ đứng đầu nói. Hướng Văn hoảng loạn lắc đầu, “Thật sự không có mà, không tin các anh xem!” Anh ta lột hai túi quần của mình ra, bên trong rỗng tuếch, “Không có cái gì cả.” Kẻ cầm đầu quét mắt một vòng trên người Hướng Văn, cuối cùng đặt tầm mắt ở trên đế đôi ủng Martin màu nâu của Hướng Văn. ************* Editor có lời muốn nói: chân thành cảm ơn cậu Haiqiu13 nhiều lắm luôn vì đã edit cho mình một cái ảnh bìa xịn sò như vậyyyy =)))) Vì sự đáng yêu to bự ấy đã đánh thức sự xấu hổ vì lười biếng edit của mình =)))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]