Kiều Giang Nguyên dùng lực, giống như không muốn để cậu thoát được.
“Em lại đây, tôi có lời muốn nói.” Dù sao cũng đang ở sòng bài, xung quanh lại đều là quý tộc, Kiều Giang Nguyên đè thấp thanh âm, lại nắm lấy tay Thân Giác, đi lên sân thượng.
Thân Giác khẽ nhíu mi, nhưng bởi vì tối nay cậu tới bàn chuyện làm ăn, không muốn để Khổng Phàn lưu lại ấn tượng không tốt về mình, cho nên đành phải đi theo Kiều Giang Nguyên lên sân thượng.
Bức màn nhung đen dày nặng chia đại sảnh và sân thượng thành hai thế giới, Thân Giác vừa đến sân thượng, lập tức muốn rút tay ra, nhưng Kiều Giang Nguyên lại không chịu buông tay, thậm chí còn vây Thân Giác giữa thanh chắn lan can.
Lan can cao ngang eo, đèn đường dưới lầu cũng chiếu không tới bên trên, gương mặt anh tuấn của Kiều Giang Nguyên trong bóng đêm có vài phần mờ ảo.
“Anh muốn gì?” Thân Giác bất mãn nhìn người trước mắt, lần thứ hai dùng sức thu tay về, nhưng Kiều Giang Nguyên vẫn không chịu thả, sức lực của y còn lớn hơn Thân Giác.
“Hẳn là tôi hỏi em mới đúng.” Kiều Giang Nguyên đè nặng giọng nói, tựa như sợ người ngoài nghe thấy, “Bây giờ một câu em cũng không muốn nói với tôi sao? Chúng ta tốt xấu gì cũng cùng nhau lớn lên, em muốn xa cách tôi, cũng phải cho tôi một lý do chứ.”
Thân Giác nhíu chặt mày, “Không có lý do gì hết, Kiều Giang Nguyên, anh buông tay.”
Kiều Giang Nguyên nghe vậy lại chỉ nhìn chằm chằm Thân Giác, dấu răng trên cổ Thân Giác quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-ly-van-nhan-me-mot-tram-loai-phuong-phap/527695/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.