Nghê Tín Nghiêm lẳng lặng nhìn Thân Giác một lát, lại chuyển mắt qua nhìn chằm chằm về phía Mộ Dung Tu. Ánh mắt của y quá mức bình tĩnh, cứ như y căn bản không hề bị thương, "Lục hoàng tử, ngươi có chuyện gì thì cứ nhắm vào ta là được, không cần liên lụy đến người khác."
Chỉ là lúc nói chuyện y đều phải cố gắng hết sức, dường như là gằn ra từng câu từng chữ.
Mộ Dung Tu nghe vậy, ý cười trên khóe môi càng gia tăng. Hắn nâng tay vỗ nhẹ hai cái, giống như là vì Nghê Tín Nghiêm lên tiếng mà trầm trồ khen ngợi, thế nhưng lời mà hắn nói ra lại nồng đậm ý vị châm chọc, "Đến tận bây giờ mà ngươi vẫn còn không rõ ràng sao? Thật đáng thương, ngươi và phụ thân ngu dốt kia của ngươi quả thật là giống nhau như đúc."
Nghê Tín Nghiêm vừa mới nghe thấy Mộ Dung Tu nhắc tới Vĩnh Vương, ánh mắt đột ngột thay đổi. Ánh mắt y nhìn Mộ Dung Tu giống như sắp tụ thành đao kiếm phanh thây xẻ thịt đối phương "Ngươi đã làm gì phụ thân ta?"
"Cũng không có gì, chỉ là đưa hắn cho Ung Quốc mà thôi. Ta nghĩ người Ung Quốc hẳn là sẽ hảo hảo đối đãi vị anh hùng này đi, dù sao thì hắn cũng giết nhiều người Ung Quốc như vậy." Mộ Dung Tu ngâm nga nói.
"Ngươi!" Nghê Tín Nghiêm gần như muốn bật dậy từ trên giường, nhưng y bị hạ nhuyễn cốt tán, cả người không còn chút sức lực nào, y chỉ có thể hung tợn trừng Mộ Dung Tu, "Nhãi ranh! Ngươi dám! Phụ thân ta có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-ly-van-nhan-me-mot-tram-loai-phuong-phap/527642/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.