Nhìn thành trì tắm đẫm máu tươi trước mắt, dù cho có là Nghê Tín Nghiêm đi chăng nữa, trong lòng y cũng có chút dao động, sợ hãi phụ thân của mình thật sự làm ra loại sự tình hèn nhát như chạy trốn này. Nhưng mà, y cũng cảm thấy phụ thân sẽ không ích kỷ đến nỗi chỉ biết đến bản thân mà không màng đến tính mạng của toàn bộ bá tánh trong thành như vậy.
Tâm của Nghê Tín Nghiêm chùng xuống, thậm chí ẩn ẩn sợ hãi, y sợ hãi phụ thân của mình nếu thật sự là người như vậy, đến lúc đó y nên hành xử như thế nào?
Một bên là quốc gia trọng như núi, một bên là phụ thân nuôi dạy y từ thuở nhỏ.
Nghê Tín Nghiêm mê mang, y không biết phải làm gì bây giờ.
Thân Giác nhìn dáng vẻ ngây ngẩn của Nghê Tín Nghiêm, không tiếng động thở dài, "Trước tiên ngươi khoan hãy nghĩ nhiều." Cậu nhìn xung quanh, thành này bây giờ không thể trụ lại, vì nhiều có người chết như vậy mà thi thể vẫn nằm la liệt ở đây không ai xử lý, chỉ sợ sẽ tạo thành ôn dịch, "Không biết triều đình lúc nào sẽ phái người tới đây, nhưng những thi thể này trước hết cần phải chôn cất cho đàng hoàng, để họ được an nghỉ."
Thân Giác đi đến trước mặt nam nhân kia, "Trong thành còn có những người khác không?"
Người nọ thấy Thân Giác đi cùng Nghê Tín Nghiêm, căn bản không muốn để ý cậu, bò dậy xong đã lập tức rời đi.
Thân Giác thấy thế, đành phải trở về lại bên cạnh Nghê Tín Nghiêm. Nghê Tín Nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-ly-van-nhan-me-mot-tram-loai-phuong-phap/527641/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.