Chương trước
Chương sau
Wp: D301203

Chương 229: Xử lý Alpha (10) (đã beta)

Điều hòa trong phòng ngủ cho khách vẫn chưa sửa. Vào buổi tối, Thương Già Dư ôm chăn ngủ tại phòng khách. Tất nhiên là y chỉ muốn giả vờ đáng thương trước mặt Thân Giác mà thôi, chính là muốn Thân Giác có thể sớm ngày gọi người về sửa máy lạnh trong phòng ngủ khách. Chờ đến khi Thân Giác về phòng ngủ chính, y nhanh chóng lấy điện thoại ra chơi game, chơi đến một lúc thì bắt đầu nhẹ tay nhẹ chân lấy chìa khóa dự phòng ra, mò vào phòng Thân Giác.

Y mở cửa, cởi giày nhón mũi chân, giống như một mỹ nhân ngư khiêu vũ trên mũi dao, chậm rãi lại gần mép giường mà trèo lên, xốc một góc chăn lên chui vào.

Mò vào được trong chăn rồi thì y không tự giác mà xoay người, muốn tìm một tư thế thoải mái trong chăn để ngủ, nhưng một cái nghiêng người này liền khiến y càng thêm gần với Thân Giác. Hôm qua, vì Thân Giác bị thương cho nên mùi thuốc trên người có chút nồng. Hôm nay cậu đã thay băng mới, cũng không biết là do giảm liều lượng hay sao mà y không thấy mùi thuốc nồng như trước, mà lại ngửi ra được một mùi hương rất khác từ trên người đối phương.

Mùi hương này, không giống như mùi của chai sữa tắm trong phòng tắm.

Không lẽ Thân Giác lén lút dùng kem dưỡng thể?

Thương Già Dư nhíu mũi, tiến gần lại ngửi ngửi. Lần này, do tiến sát lại nên mùi hương lại càng đậm thêm, lập tức y liền phản ứng được đây là cái gì, là tin tức tố của Thân Giác.

Tin tức tố của đối phương tựa như hỗn hợp của mùi hoa tường vi cùng tuyết tùng trộn lẫn vào nhau, lúc thoáng qua sẽ cảm thấy thật thanh nhã, nhưng càng ngửi lại càng cảm thấy tin tức tố kia ngày càng đậm hơn, giống như cả người được bao phủ bởi hoa. Mùi hương này khiến người ta không cách nào rời đi được.

Chờ đến khi Thương Già Dư phát hiện bản thân có chút không thích hợp thì y đã ghé lên người đối phương rồi, còn khiến cho đối phương tỉnh giấc.

Thân Giác đột nhiên bừng tỉnh từ trong giấc mơ, vì cậu cảm thấy dường như có thứ gì đó đang đè nặng trên người mình. Ánh sáng trong phòng tối tăm, cậu nhìn vài giây mới phát hiện vật thể đang đè trên người mình chính là Thương Già Dư.

"Thương Già Dư!" Ngữ khí của Thân Giác không tốt lắm, cậu động thủ đẩy đối phương ra, "Làm sao cậu vào được đây? Ra ngoài ngay!"

Sau khi Thương Già Dư bị đẩy ra, trong phút chốc sững sờ không động đậy. Thân Giác thấy vậy thì dứt khoát ngồi dậy, muốn đẩy đối phương xuống. Vào lúc này, Thương Già Dư quay lại ôm lấy cánh tay của Thân Giác, trong giọng nói lộ ra sự hoảng loạn, "Anh ơi, xong rồi, em không đem theo thuốc ức chế."

..............

Là một Omega, Thương Già Dư vào lúc mười sáu tuổi đã tự mình dùng thuốc ức chế. Khi xưa, mẹ của y là vì không dùng thuốc ức chế, cuối cùng xảy ra chuyện, vậy nên mới mang thai y. Bởi lẽ đó cho nên đối với loại chuyện này, y cực kỳ cẩn thận. Y không muốn mang thai ngay lúc mình vẫn còn đang non trẻ khỏe như này.

Chờ đến lúc y tròn mười tám, kỳ động dục đã dần ổn định hơn, thông thường thì một tháng đến một lần, đều là vào giữa tháng. Mười ngày trước y đã dùng thuốc ức chế, cho nên căn bản lúc y ra ngoài chơi, y không hề mang theo thuốc ức chế trong người. Y trăm triệu lần không ngờ được, chỉ vì y ngửi thấy mùi tin tức tố trên người Thân Giác, trong lúc nhất thời mê mẩn, vậy mà lại khiến kỳ động dục của mình tới trước.

Lúc này, trên chóp mũi của Thương Già Dư, tất cả đều là tin tức tố của bản thân cùng với tin tức tố của Thân Giác, y cảm thấy bản thân muốn điên luôn rồi. Kỳ động dục đến vừa đột ngột lại vừa mãnh liệt, gần như là khiến y không phản ứng kịp. Tệ hơn chính là Thân Giác lại chỉ là một Beta, đối phương không cần dùng thuốc ức chế cho nên căn bản trong nhà cũng sẽ không có thứ đó.

Thân Giác nghe Thương Già Dư nói thì có chút sửng sốt, sau đó, cậu tựa hồ phát hiện hô hấp của Thương Già Dư có vẻ dồn dập hơn, cánh tay trong lòng bàn tay cậu nóng rẫy, nóng đến mức đỡ không nổi người.

"Cậu... Cậu động dục?" Thời điểm Thân Giác nói lời này, khuôn mặt cậu nhịn không được mà đỏ lên một chút. Cũng may là phòng đủ tối, đối phương không nhìn rõ khuôn mặt đỏ lên của cậu.

Lúc này Thương Già Dư muốn khóc lắm rồi, nửa đêm như này thì có thể kiếm thuốc ức chế ở nơi nào cơ chứ.

"Anh ơi, em phải làm sao bây giờ?" Y nói, lại càng ôm chặt lấy cánh tay Thân Giác.

Thân Giác nhíu mày, nửa ngày sau, cậu rút cánh tay mình ra, "Nếu không thì tôi trói cậu lại nhé?"

Giọng nói của Thương Già Dư bây giờ đã mang theo tiếng khóc nức nở, điên cuồng lắc đầu, "Không được đâu, em nhịn không được, em sẽ chết mất!"

Thân Giác là Beta, cậu không ngửi thấy mùi tin tức tố, cũng chưa từng trải qua kỳ động dục nào, cho nên cũng không biết rằng, một khi Alpha hay Omega đến kỳ động dục, họ sẽ đáng sợ đến nhường nào, đặc biệt là Omega, bọn họ rất khó có thể dựa vào chính bản thân mà chịu đựng.

"Tôi ra ngoài xem thử có thể mua được thuốc ức chế hay không." Thân Giác nói xong, đang muốn đứng dậy xuống giường, chân vừa bước lên mặt đất, người đằng sau đột nhiên nhào đến.

Hai cánh tay trắng nõn của Thương Già Dư ôm lấy cổ Thân Giác, khuôn mặt dán lên mặt Thân Giác, hơi thở nóng rẫy. Lúc này y đã không chịu được nữa rồi, nước mắt lưng tròng nơi hốc mắt, "Anh ơi, anh đánh dấu tạm thời em được không?"

Từ sau lần đầu tiên đến kỳ động dục, đã rất lâu Thương Già Dư không trải qua cảm giác khó chịu này của kỳ động dục rồi. Thời điểm lần đầu tiên động dục, vừa vặn y cũng đang ở trong nhà, cho nên, sau khi phát hiện bản thân có chút không thích hợp liền tiêm thuốc ức chế. Về sau, một khi y phát hiện bản thân có chút không thích hợp nào sẽ lập tức dùng thuốc ức chế, vì vậy nên chưa từng xảy ra sự cố gì, cũng không cảm thấy khó chịu.

Thời gian mang thai tốt nhất của Omega là từ 18 đến 35 tuổi, vì vậy kỳ động dục trong khoảng thời gian này của họ cũng phi thường lợi hại, cũng cực kỳ khó chịu. Bất quá, quốc tế đã thống nhất rằng Omega nếu sinh sản trước hai mươi tuổi sẽ dễ dàng gặp phải nguy hiểm, cho nên mới ban bố một điều luật, thiết lập riêng tuổi thành niên của Omega là hai mươi tuổi. Thực tế, Omega bọn họ đủ mười tám tuổi đã chính thức thành niên rồi, thời gian điều luật mới được ban bố có hiệu lực vào hai mươi năm trước.

Cho nên, một Omega mười tám tuổi, một khi đã phát tình liền cực kỳ khủng bố, hơn nữa, độ tuổi càng nhỏ thì sẽ càng khó nhịn xuống được.

Thân Giác bị Thương Già Dư giữa lại thì nhanh chóng kéo đối phương xuống, sau khi nghe được cậu nói "đánh dấu tạm thời" kia thì gương mặt lập tức trầm xuống, "Cậu đang đùa giỡn chuyện gì đây? Tôi là Beta, cậu bây giờ hẳn là nên tìm đến Diêu Triển."

Lúc này, Thương Già Dư bật khóc, còn khóc đến cực kỳ thảm thương, "Có thể, Beta cũng có thể đánh dấu được, em sẽ nói cho anh biết tuyến thể của em nằm ở đâu. Anh ơi, anh cắn em một cái đi, được không? Ô ô ô."

Nếu nói Thương Già Dư ngu ngốc, trong trình độ nhất định y quả thật rất ngu ngốc. Nhưng nếu nói y một chút cũng không thông minh thì lại không đúng, bởi vì lúc này, y biết rõ bản thân không thể nhờ đến Diêu Triển được.

Đúng là Diêu Triển có thể đánh dấu y, nhưng hiện tại Diêu Triển ở xa vạn dặm, làm sao y có thể gọi người về đánh dấu cho được? Công phu để tìm được Diêu Triển đủ để mua được mấy ngàn bình thuốc ức chế.

Bởi vậy nên Thương Già Dư im bặt, không nhắc đến Diêu Triển, chỉ có thể khó khăn năn nỉ Thân Giác. Lúc này, Thân Giác chính là cọng rơm cứu mạng của y.

Thân Giác lần thứ hai kéo Thương Già Dư quấn lấy mình xuống, lạnh lùng nói: "Thương Già Dư, bây giờ cậu vào ngâm nước lạnh, tôi lập tức đi mua thuốc ức chế về cho cậu."

Thương Già Dư khóc lóc lắc đầu, "Không cần, không cần, anh không cần đi mua đâu. Anh cắn em một cái, tiến hành đánh dấu tạm thời là được."

Y biết Thân Giác không thích mình, cho nên rất sợ đối phương sẽ vứt bỏ y đi, nếu vậy, y cảm thấy y có thể sẽ chết trong căn phòng này mất. Nếu Thương Già Dư y lại vì một kỳ động dục mà chết thẳng cẳng như thế này, vậy thì cũng quá mất mặt rồi.

Thương Già Dư thấy Thân Giác vẫn muốn đi ra ngoài, một bên dùng mu bàn tay lau nước mắt, một bên nhào lên ôm lấy cẳng chân của Thân Giác, "Anh ơi, anh đừng đi mà, cắn em một cái thôi, em đã tắm rửa rất sạch sẽ, một chút cũng không bẩn đâu mà."

Thân Giác bị Thương Già Dư vây lấy, một bước khó đi, sắc mặt cậu có chút khó coi, tuy cậu không ngửi thấy mùi tin tức tố trên người của đối phương, nhưng vẫn có thể lập lờ đoán được đối phương lúc này đang khó chịu bao nhiêu, vì nhiệt độ trên người Thương Già Dư vẫn luôn liên tục tăng lên.

Thương Già Dư khóc đến rối tinh rối mù, nhưng hai tay y vẫn không quên ôm lấy chân Thân Giác một cách gắt gao, rất sợ cậu bỏ đi mất. Hiện tại, y đã khó chịu đến không chịu được, luôn cảm thấy có một ngọn lửa đang thiêu đốt từ dưới bàn chân, đốt đến trên đỉnh đầu, y cảm thấy y sắp bị thiêu chết đến nơi rồi.

Có lẽ thời gian đã qua được vài giây, cũng có thể là vài phút, Thương Già Dư nghe được tiếng thở dài truyền từ trên đầu.

"Cậu đi rửa mặt đi." Thân Giác nói.

Thương Già Dư sửng sốt một chút, sau đó liền phản ứng lại, nhanh chóng vọt vào phòng vệ sinh trong phòng ngủ chính, y vội vàng rửa sạch khuôn mặt, mặc kệ nước làm ướt cổ áo, y rửa được một chút lại thò đầu nhìn ra bên ngoài, rất sợ Thân Giác lừa y, bảo y đi rửa mặt nhưng thực tế lại nhân lúc y không để ý mà rời đi lúc này.

Nhưng Thân Giác không đi đâu cả, cậu mở đèn đầu giường lên, cầm lấy điện thoại đang đặt trên tủ đầu giường.

Cậu tìm kiếm quá trình đánh dấu Omega, lại tìm kiếm vị trí tuyến thể trong cơ thể của Omega. Trong những tiết sinh lý lúc trước, thầy cô sinh lý không hề nói về vấn đề này một cách tỉ mỉ, cho nên cậu cũng không thể biết rõ được.

Còn chưa kịp tra xong thì trên người đã bị bám lấy.

Hơi thở của Thương Già Dư phà vào làn da sau gáy Thân Giác, "Anh ơi, em rửa mặt xong rồi."

Thanh âm y có chút run rẩy, thân thể y cũng vậy.

Lúc này, Thương Già Dư đã không còn ngửi thấy tin tức tố của bản thân nữa, trong khoang mũi của cậu hiện tại chỉ có mỗi hương vị tin tức tố của Thân Giác mà thôi. Mùi hương này bao vây lấy y, khiến cho y thống khổ bất kham, trở thành một con thú bị vây nhốt.

Thân Giác dừng một chút rồi nói: "Tôi vẫn chưa tìm hiểu rõ về cách đánh dấu tạm thời, cậu có thể chờ thêm được không?"

Thương Già Dư vừa muốn khóc, vừa sợ bản thân khóc lên sẽ khiến Thân Giác ghét bỏ y rồi lại không chịu đánh dấu y nữa, cho nên y nức nở lắc đầu, "Nhịn không nổi, anh ơi, đừng tra nữa, em sẽ nói cho anh biết."

Là một Omega, khóa học sinh lý của y chắc chắn sẽ kỹ càng tỉ mỉ hơn của Beta rất nhiều, bởi vì cả đời bọn họ, sẽ có rất nhiều kỳ động dục diễn ra, cho nên bọn họ cần phải hiểu biết nhiều hơn về những biện pháp giải quyết kỳ động dục của mình.

Nếu trong người không có thuốc ức chế, cũng không có Alpha, bọn họ không thể không cầu cứu đến Beta. Tuy Beta rất khó có thể tìm được vị trí chính xác của tuyến thể, nhưng vẫn có thể thử một lần.

......

Thân Giác cũng không dễ dàng trong việc tìm kiếm tuyến thể của Thương Già Dư, nếu Diêu Triển ở đây, có lẽ chỉ cần một giây là đã có thể chuẩn xác tìm được. Lúc này, Thương Già Dư ngoan ngoãn như một chú mèo con, y ôm lấy cổ Thân Giác, ánh mắt rưng rưng, Thân Giác cắn một chút, y lắc đầu, không nói lời nào. Đã thử hơn mười lần rồi nhưng vẫn không tìm được, Thân Giác nhíu mi, muốn kéo Thương Già Dư ra, "Tôi nghĩ vẫn là nên đi mua thuốc ức chế."

Đầu Thương Già Dư lại càng lắc đến lợi hại, vừa ủy khuất vừa rơm rớm nước mắt, "Đừng đi mà, thử lại lần nữa đi." Y thấy Thân Giác muốn đứng lên thì lập tức đem mặt dán lên sườn mặt của Thân Giác, thân mật cực kỳ, "Anh ơi, chúng ta lại thử lại, anh đừng đi nhé."

Hành động này của Thương Già Dư làm cho Thân Giác càng thêm bực bội trong lòng, cậu cắn răng, lúc sau mới ấn Thương Già Dư trở về chỗ cũ, "Thử một lần cuối cùng."

Lần này lại thành công.

Trong nháy mắt kia, khi Thương Già Dư bị đánh dấu, y nhịn không được mà hé môi, ánh mắt có chút tan rã, tuy y biết đánh dấu chính là một cách khác để ngăn lại kỳ động dục, nhưng y chưa từng chân chính bị người khác đánh dấu qua. Y cảm thấy ngọn lửa trong cơ thể mình như biến thành một dòng nước, chảy ngược xuống từ đỉnh đầu, loại cảm giác này khiến y nói không nên lời, chỉ có thể thất thần nhìn lên trần nhà.

Y chớp mắt, chậm rãi dời tầm mắt lên gương mặt của Thân Giác.

Thân Giác ngẩng đầu lên từ cổ y, hàng mi dài dày đặc tựa như lúc y nhìn thấy vào sớm mai, tựa như một cây quạt nhỏ, cũng tựa như đôi cánh bướm. Rũ xuống chính là một loại phong tình, nâng lên lại trở thành một loại quạnh quẽ.

Thương Già Dư chưa từng cảm thấy Thân Giác đẹp, nhưng hôm nay, khi nhìn lại gần, y vậy mà lại cảm thấy, đối phương nhìn có vẻ rất không tồi, không chỉ có một đôi mắt đẹp, đôi môi vừa đánh dấu y lại càng thêm đẹp mắt.

Thân Giác đánh dấu xong liền ngồi dậy, cậu nhìn thoáng qua Thương Già Dư còn đang nằm, "Ổn chưa?"

Thương Già Dư lại chớp mắt, tròng mắt thoáng đảo một vòng, sau đó y lại gào lên, "Anh ơi, hình như vẫn chưa đủ, anh lại đánh dấu em lần nữa đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.