Một giờ sau, cả hai người Thân Giác và Thương Già Dư đều vào truyền dịch.
Thân Giác mở notebook, một bên mở họp một bên truyền dịch. Còn Thương Già Dư ở bên cạnh cuối cùng cũng chịu an tĩnh trước mặt Thân Giác. Sáng hôm nay y gần như ăn hết phân nửa bồn lục la, thành công bị ngộ độc thức ăn. Thời điểm khám bệnh, sau khi bác sĩ biết được y đã ăn cái gì thì trầm mặc một lúc lâu. Sau đó, bác sĩ còn làm kiểm tra trí lực cơ bản nhất cho Thương Già Dư, chính là hỏi Thương Già Dư những gì ăn được và không ăn được.
Thương Già Dư vứt hết mặt mũi của bản thân, lúc này hổ thẹn không chịu được, cũng không dám làm phiền Thân Giác thêm nữa, cho nên tận lực rúc mình thành một đoàn, muốn giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân. Chờ đến khi Thân Giác họp xong, bình dịch của cả hai cũng đã truyền xong hết thì y cũng không nói tiếng nào, chỉ yên lặng đi theo sau Thân Giác.
Thân Giác đi được vài bước thì đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía Thương Già Dư. Lúc này, Thương Già Dư vẫn còn uể oải, đáng thương không khác gì chậu cây lục la trên ban công kia của Thân Giác là bao.
"Cậu chuẩn bị ở nhà tôi bao lâu?" Thân Giác đã nhìn ra được Thương Già Dư khó chơi bao nhiêu, hiện tại Diêu Triển đang đi công tác ở chỗ khác, có lẽ Thương Già Dư sẽ không chịu rời đi, cậu cũng lười tốn miệng lưỡi ở chỗ y, không bằng hỏi rõ ràng đối phương trước, rốt cuộc đối phương muốn ở lại bao nhiêu ngày.
Thương Già Dư chớp mắt, vươn ngón tay ra tính toán, "Còn năm ngày nữa Triển ca sẽ về."
"Vậy tôi sẽ thu nhận cậu trong năm ngày, sau năm ngày thì cậu lập tức cút về chỗ của Diêu Triển." Thân Giác nói xong thì tiếp tục đi về phía thang máy bên kia.
Thương Già Dư thấy Thân Giác quay đi thì bẹp bẹp miệng, bất quá rất nhanh liền chạy theo sau. Thân Giác lái xe tới bệnh viện, trên đường trở về, Thương Già Dư ngồi ở ghế phụ lái, sờ soạng chiếc bụng đói đến xẹp lép của mình, nhỏ giọng nói: "Ca ca, lát nữa chúng ta ăn gì vậy?"
"Cậu vẫn chưa ăn xong bồn lục la kia sao? Vậy thì có thể tiếp tục ăn." Giọng nói Thân Giác cực kỳ lạnh lẽo.
Thương Già Dư nghẹn họng, qua một hồi lâu mới nói: "Em sai rồi, em sẽ không bao giờ ăn lục la nữa đâu, nhưng mà anh ơi, vậy bồn thủy tiên bên cạnh có thể ăn được không?"
Thân Giác trầm mặc, không muốn tiếp tục nói chuyện với Thương Già Dư.
Sau khi về đến nhà, Thương Già Dư lập tức bò lên sofa, tất nhiên là tròng mắt y vẫn luôn dán vào người Thân Giác. Y suy nghĩ đến khi nào thì Thân Giác sẽ đi vào bếp nấu cơm, nhưng mà y chờ mãi chờ hoài, chờ cho đến khi Thân Giác đã thay đổi xong quần áo ở nhà nhưng lại lập tức đi vào thư phòng, y không khỏi sửng sốt.
Sau đó, y lập tức bò dậy, cũng đi theo tiến vào thư phòng. Y nhìn về phía Thân Giác đã ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, "Anh ơi, anh không đói sao?"
Thân Giác đẩy gọng kính lên, "Không đói."
Nhưng y đói, đói muốn chết rồi!
Nhưng lúc này Thương Già Dư lại không dám nói ra tiếng lòng của mình, y nhìn Thân Giác, cuối cùng lại đặt mông ngồi xuống một bên chân Thân Giác. Y duỗi tay ôm lấy cẳng chân Thân Giác, "Anh ơi, em thật sự rất đói bụng, bồn thủy tiên kia vừa nhìn liền biết không ăn được rồi, anh làm món nào đó cho em ăn đi, cái gì cũng được."
Giọng nói nghe vào đáng thương đến lạ.
Thân Giác nhíu mày, muốn đá Thương Già Dư khỏi chân mình, nhưng cậu chỉ vừa đá một cái thì Thương Già Dư đã kêu lên một tiếng, phảng phất như Thân Giác đang ngược đãi y vậy. Thân Giác thấy vậy, liền đem di động trên bàn đưa qua, "Tự cậu đặt đồ ăn đi."
Thương Già Dư không nhận lấy, chỉ tiếp tục ủy khuất nói: "Em không thích ăn cơm hộp đâu, mang đến đây thì cũng đã lạnh rồi, dạ dày em không chịu được đâu, anh ơi, em thật sự sẽ chết đó."
Thân Giác nâng tay xoa nhẹ nhân trung, chỉ có thể đứng lên, "Buông ra đi."
Thương Già Dư thấy Thân Giác đứng dậy thì biểu tình trên mặt đang buồn bã lập tức nở nụ cười. Y buông Thân Giác ra, từ trên đất bò dậy, nhanh chóng nói một loạt tên món ăn, nhưng Thân Giác chỉ liếc y một cái, nhàn nhạt nói: "Ngộ độc thức ăn thì chỉ có thể ăn cháo."
Thương Già Dư: "..."
Nửa ngày sau, y lại nói: "Vậy có thể nướng chân giò được không? Em thích ăn chân giò hun khói."
Thân Giác cũng không thỏa mãn ước nguyện của y, bất quá, lúc Thương Già Dư phát hiện trong cháo xen lẫn trứng gà cùng thịt băm thì vẫn có chút vui vẻ, nhưng sau khi y phát hiện trong chén của Thân Giác là thịt gà thì một chút nhảy nhót trong mắt cũng không còn nữa.
Y hướng mắt nhìn vào chén của Thân Giác, thậm chí còn nuốt một ngụm nước miếng, "Anh ơi, trong chén của anh là thịt gà à?"
Thân Giác không thèm để ý đến y.
Thương Già Dư giống như là đã quen với mặt lạnh của Thân Giác lúc này, lại nói tiếp: "Thịt gà thoạt nhìn ăn rất ngon nha, anh ơi, một mình anh có ăn hết được không? Nếu không ăn hết được thì em có thể giúp anh nha, em rất thích giúp đỡ người khác."
Thân Giác nâng mắt nhìn đối phương một cái, "Không muốn ăn cháo à?"
Một câu cực kỳ bình tĩnh, nhưng có vẻ Thương Già Dư nghe ra được sát khí giấu bên dưới những lời này, trong nháy mắt liền đém ánh mắt thu về, tự động ăn cháo của bản thân. Nhưng vừa húp được mấy ngụm liền nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn qua Thân Giác, đặc biệt là lúc Thân Giác đang ăn thịt gà, ánh mắt của y có chút chăm chú.
Kỳ thật, sau khi Diêu Triển đi công tác, y đã rất lâu không được ăn cơm một cách đàng hoàng rồi. Diêu Triển vẫn luôn quản y rất chặt, không được làm cái này rồi lại không được làm cái kia, cho nên đối phương vừa rời đi y liền chạy ra ngoài chơi. Nhưng thật ra đã một ngày rưỡi rồi y chưa được ăn một bữa tử tế, hiện tại cuối cùng cũng có được một bữa nóng hổi trước mặt, nhưng lại chỉ có một chén cháo mà thôi. Tuy hương vị chén chào này không tồi, nhưng vẫn ăn không ngon bằng thịt gà được.
Xưa có hi vọng mai ngăn khát (?),nay có Thương Già Dư không nhịn được mà ngóng trông thèm thuồng đĩa thịt gà.
Thương Già Dư nghĩ nghĩ lại, cảm thấy chính mình thật là đáng thương.
Thân Giác tất nhiên sẽ phát hiện Thương Già Dư vẫn luôn nhìn chằm chằm vào thịt gà trong chén cậu, dù sao thì ánh mắt y cũng lộ liễu đến vậy, khiến cậu có một loại ảo giác người đối diện không phải là Thương Già Dư mà là một con chó lưu lạc đầu đường đã bị đói bụng rất nhiều ngày, con chó kia đang trông mong mà nhìn chằm chằm vào thịt gà trong chén của cậu.
Cậu thoáng dừng một chút, nhịn không được mà ngẩng đầu. Nhưng cậu chỉ vừa ngẩng đầu lên thì Thương Già Dư liên lập tức cúi đầu, làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Thân Giác trầm mặt một hồi, cuối cùng vẫn nói: "Trong bếp vẫn còn, hẳn là đã hầm nhừ rồi, cậu tự đi lấy đi."
Thương Già Dư nghe được câu nói đó thì lập tức ngẩng đầu, đôi mắt lấp lánh không khác gì chú chó lang thang đói bụng được cho ăn ngon. Y nhìn Thân Giác một lúc, đột nhiên nở nụ cười, "Anh trai thật tốt."
Thân Giác nhìn thấy nụ cười của Thương Già Dư thì có chút hối hận, nhưng nói cũng đã nói rồi, không thể thu lại lời được.
Rất nhanh sau đó Thương Già Dư đã đứng dậy, đi lấy một chén đầy ắp thịt gà. Y ăn rát chậm, chờ đến khi y ăn xong thì Thân Giác đã sớm quay về thư phòng. Y nhìn chén dơ ở trên bàn, lại nhìn về phía cửa phòng đóng chặt của thư phòng, nghĩ một lúc, chủ động cầm chén đũa lên thu dọn. Y đem chén đũa đặt xuống bồn rửa, vừa lòng gật đầu, nhanh chóng rửa tay sạch sẽ rồi đi đến phòng khách xem TV.
Đương nhiên là y sẽ không rửa chén rồi, trước nay y cũng chưa từng rửa chén lần nào. Trong nhận thức của y, có thể dọn chén đũa vào bồn đã là một việc rất vất vả rồi, y chính là loại người chưa bao giờ phải làm việc nhà.
Thương Già Dư coi TV đến tối, bụng y lại tiếp tục đói, nhưng Thân Giác vẫn chưa ra khỏi phòng làm việc. Y có chút không vui mà xoa bụng, nhưng rất nhanh sau đó, y lại mò đến trước cửa phòng làm việc của Thân Giác.
Y gõ cửa phòng hai cái, "Anh ơi, đã 7 giờ tối rồi, anh vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi."
Không có ai để ý đến y, Thương Già Dư chỉ đành vặn then cửa, nhưng Thân Giác đã khóa trái cửa từ trước. Y không vào được, cũng không dám làm trò lấy chìa khóa dự phòng mà mở cửa trước mặt Thân Giác, cuối cùng y chỉ đành phải quay trở về phòng khách.
Thật sự rất đói, y chỉ có thể đi ngủ.
Thương Già Dư mơ mơ màng màng ngủ mất, chờ đến khi tỉnh lại, y ngửi thấy được mùi thơm.
Mắt y còn chưa kịp mở đã vội vàng bò qua, lúc sau mới mở dược nửa con mắt, theo mùi hương mà đi vào bếp. Y nhìn thấy một thanh niên đang mặc chiếc tạp dề màu lam, đối phương đưa lưng về phía y, không biết có phải vì chiếc tạp dề hay không mà y lại cảm thấy, eo của cậu lúc này nhìn qua đặc biệt tinh tế, dáng vẻ tựa hồ không giống như thường ngày cho lắm.
Thân Giác đang chuẩn bị mâm đồ ăn, sau lưng đột nhiên lại có một vật thể nóng hầm hập dán vào. Vật thể kia còn đặt đầu lên vai cậu.
"Anh ơi, thơm quá đi, tối nay ăn gì vậy ạ?"
"Đầu." Thân Giác lạnh giọng nói.
Thương Già Dư hừ một tiếng, nhanh chóng nhấc đầu ra. Nhưng rất nhanh sau đó y liền vươn đầu nhỏ từ bên cạnh ra, thăm dò nhìn xem bên trong nồi là gì, sau khi phát hiện bên trong là món mặn thì đôi mắt lập tức sáng lên.
"Tối nay sẽ ăn cái này à? Thật tốt quá!" Thương Già Dư hoan hô ra tiếng.
Thân Giác đưa chiếc mâm đã soạn xong cho Thương Già Dư, "Mang sang bên kia đi, đừng đứng đây nữa."
Quá phiền phức.
Thương Già Dư nhìn chiếc mâm được đưa qua, có chút sửng sốt rồi mới nhận lấy. Sau đó y còn nghe theo phân phó của Thân Giác mà đi lấy chén đũa. Thân Giác bảo đối phương làm những việc này bởi vì cậu không muốn đối phương cứ đứng sau lưng mình nhìn mãi, muốn đuổi đi cũng đuổi không được. Còn Thương Già Dư lúc này, trong lòng y có chút vi diệu, chưa có một ai kêu y làm những việc này cả, vốn y còn nghĩ những chuyện này rất phiền phức, nhưng sau một lúc làm xong thì lại phát hiện, hóa ra nó cũng không phiền như mình nghĩ. Đặc biệt hơn nữa, y phát hiện ra rằng, nếu y làm được một chuyện nào đó thì Thân Giác có thể không cần phải làm việc đó nữa.
Hóa ra giúp đỡ chính là cảm giác này.
Cho nên, sau khi cơm nước xong thì Thương Già Dư lại một lần nữa chủ động thu dọn chén đũa. Lúc này, y cố ý ở trước mắt Thân Giác dọn dẹp, sau khi dọn xong còn cố tình đi đến trước mặt Thân Giác, đôi mắt không ngừng chớp.
Thân Giác nhíu mi, "Mắt cậu bị gì vậy?"
Thương Già Dư ai một tiếng, chỉ chỉ vào phòng bếp.
Chân mày Thân Giác nhăn càng chặt thêm, nhưng cậu lười để ý đến Thương Già Dư. Lúc cậu đi vòng qua đối phương, chuẩn bị quay lại phòng làm việc thì bị đối phương kéo lấy cánh tay, "Anh ơi, có phải lúc này anh nên nói chút gì đó với em sao?"
Thân Giác có chút phiền mà quay đầu lại, cậu vậy mà lại phát hiện đối phương đang mong chờ nhìn về phía cậu, có chút sửng sốt. Cuối cùng cậu cũng hiểu được, đây chính là đang muốn được khen ngợi. Thân Giác không muốn tiếp tục dây dưa cùng với y, cho nên rất nhanh liền nói: "Làm tốt lắm."
Sau khi nghe được ba chữ này, đôi mắt của Thương Già Dư lại càng sáng hơn. Y vừa lòng buông tay Thân Giác ra, "Anh làm việc tiếp đi, em xem TV."
Thân Giác xoay người, còn chưa đi đến phòng làm việc thì nghe thấy Thương Già Dư đang ngân nga hát ở phía sau.
Có vẻ như y đang rất vui, hát một câu lại một câu, Thân Giác ngại ồn, chỉ có thể đeo tai nghe vào.
Bên này, Thương Già Dư ở phòng khách hồn nhiên không biết mình gây phiền phức cho Thân Giác. Y ghé vào sô pha theo dõi câu chuyện tình yêu đầy cẩu huyết trên TV, hai chân đong đưa qua lại liên tục. Y không hay hát cho lắm, là do trước đó từng có một khoảng thời gian học hát, vốn còn đang hát "Trên đời chỉ có mẹ tốt mà thôi", nhưng hát một lúc, không biết từ khi nào mà ca từ lại biến thành "Trên đời chỉ có anh trai hư mà thôi"...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]