Thời điểm Thân Giác tỉnh lại liền có chút kinh ngạc, cậu đã cho rằng cậu sẽ chết, đến khi liếc thấy Tiết Vấn Xuân bên cạnh thì đại não mới có chút thanh tỉnh.
Cậu chỉ biến thành nguyên hình thôi.
Tiết Vấn Xuân ngồi ở bên cạnh cậu, nhắm mắt đả tọa, gã tựa hồ phát hiện con sóc tuyết địa bên cạnh đã tỉnh, hàng mi dài khẽ nhúc nhích, một lát sau liền mở bừng mắt.
Thân Giác tuy rằng sống sót, nhưng không có chút tinh thần nào, lảo đảo lắc lư mà bò dậy, cái đuôi cũng không nghe sai sử, đi về phía trước hai bước thì lại ngã vào tuyết.
Đồng thời thì bên tai cũng vang lên thanh âm của Tiết Vấn Xuân.
"Ngươi vừa mới tiêu hóa xong viên nội đan kia, không thể nhanh chóng đi đứng được."
Cái đuôi Thân Giác vô lực lung lay, hơn nửa ngày mới bò ra khỏi tuyết, dạ dày cậu hiện tại đang trống trơn, không biết đã bao lâu chưa được ăn.
"Ta hôn mê bao lâu rồi?"
"Nửa tháng."
Đáp án của Tiết Vấn Xuân làm Thân Giác cả kinh, cậu cho rằng nhiều nhất chỉ mới một hai ngày mà thôi, không nghĩ vậy mà đã qua được nửa tháng rồi.
Cậu xoay đầu nhìn Tiết Vấn Xuân, "Ngươi có thấy Phù Cửu Âm chưa?"
"Không có." Tiết Vấn Xuân rất nhanh liền đáp, "Cho nên ta mới chờ ngươi tỉnh lại."
Xem ra, Phù Cửu Âm không đến đây tìm cậu.
Đây cũng là chuyện trong dự đoán của Thân Giác.
Cậu ngã ngồi lên mặt đất, thở ra một hơi thật dài, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xu-ly-van-nhan-me-mot-tram-loai-phuong-phap/3538986/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.