Chương trước
Chương sau
Bên ngoài vang lên âm thanh, nháo đến đám ma tu đang tầm hoan đi ra đầu tiên. "Nói cái gì đó? Ngươi còn dám đánh cướp bọn ta? Có biết bọn ta là ai không?"

Dứt lời thì đầu của tên ma tu vừa nói chuyện liền rơi xuống đất, gã vốn đang ôm một kỹ nữ thì bị giết chết. Khuôn mặt trắng trẻo của nàng ta bị hắt lên một mặt máu, sợ đến mức hét lên một tiếng xong thì lập tức xụi lơ trên mặt đất, bò cũng không bò để đứng lên được.

Mấy ma tu kia vừa uống rượu xong, hiện giờ nhìn thấy huynh đệ của mình bị giết, cảm giác say đều bay hết phân nửa, ngẩng đầu liền nhìn thấy phi thuyền lớn cách đó không ca. Biết rằng đụng phải người không thể trêu chọc được, lập tức đều ngoan ngoãn đứng thẳng người dậy, buông hết rượu trong tay xuống.

Thuyền trưởng sau đó mới ra tới, nhìn thấy thi thể nằm trên boong tàu thì liền xoay người sai công nhân đem toàn bộ khách nhân đang ở trong phòng lên đây.

Loại người kinh doanh buôn bán như gã hiểu nhất là xem xét thời thế, biết chống cự sẽ mất mạng, còn không bằng ngay từ ban đầu liền thành thành thật thật giao ra tiền bạc. Dù sao thì tiền tài cũng chỉ là vật ngoài thân, về sau còn có thể kiếm lại.

Khi công nhân gõ đến cửa phòng Thân Giác, Thân Giác còn đang suy nghĩ làm cách nào để đem lỗ tai của cậu giấu đi. Chính là sau khi cậu biến lại vài lần thì đều thất bại. Nghe thấy tiếng thúc giục ở bên ngoài thì chỉ có thể mang lên đấu lạp màu đen ra ngoài theo.

Phi thuyền đã ngừng lại, ở boong tàu có một loạt người đứng ở đầu thuyền. Một đoàn người đi xuống từ phi thuyền lớn bên kia, bọn họ dùng miếng vải đen che mặt, trong tay đều cầm theo một cái túi màu đen đi đến trước mặt những khách nhân trên thuyền, "Đem toàn bộ đồ vật bỏ vào đây."

Mọi người không dám chống cự, chỉ có thể sôi nổi đem hết tiền bạc bỏ vào đó, Thân Giác đứng ở cuối đội ngũ, cậu nhìn xuống nhẫn trữ vật ở trên tay của chính mình. Thứ này phỏng chừng không giữa lại được, nếu không đưa ra thì sẽ khiến cho những người đó hoài nghi, vậy thì sẽ càng thêm phiền toái. Cho nên đến khi cái túi màu đen xuất hiện ở trước mặt cậu, Thân Giác liền tháo chiếc nhẫn trữ vật trong tay xuống, ném vào trong chiếc túi màu đen.

Xong một vòng lục soát, những người đánh cướp kia lại không nhanh chóng rời đi, một hán tử thân hình cao lớn trong đó dùng ánh mắt đảo qua một lượt khách nhân trên thuyền, giương giọng nói: "Xong hết rồi sao?"

Thuyền trưởng nhìn trái nhìn phải, hỏi: "Đều giao ra hết chưa? Đừng khiến cho tính mạng của bản thân bỏ lại nơi này."

Dứt lời, có vài người sắc mặt khó coi tiến lên, lại thả một vài đồ vật vào trong túi màu đen.

Hán tử cười nhạo một tiếng, dùng ánh mắt ra hiệu cho người bên cạnh, người đi theo phía sau kia liền đi lục soát phòng.

Trong khi những người kia đi lục soát phòng, gã hán tử tiến lại gần mấy người kỹ nữ bên kia, gã sờ sờ cằm, sau lại gật gật đầu, "Tư sắc tạm được, qua kia!"

Mấy kỹ nữ nghe được lời này đều muốn khóc, cuối cùng vẫn run run rẩy rẩy đi lên phi thuyền lớn kia, các nàng đi đến mạn thuyền thì có một chiếc thang cuốn liền xuất hiện, dùng nó để có thể leo lên.

Hán tử kia hướng đến bên cạnh mà đi, ngừng trước mặt một ma tu nhìn qua có vẻ da thịt non mịn, gã sờ sờ cằm, "Ngươi cũng không tồi, cũng qua kia đi."

Ma tu kia nghe vậy, đôi mắt lập tức trợn tròn, bị đoạt tiền còn bị đoạt luôn người, hiện tại chính bản thân mình cũng bị đoạt đi thì há có thể nhẫn nhịn, lập tức liền muốn động thủ. Nhưng khi hắn ta vừa mới bấm tay niệm thần chú, đại hán trong không trung liền biến ra một cây Lưu Tinh Chùy, hung hăng đánh một đòn vào bụng hắn ta, ma tu kia ngay lập tức bị đánh bay ra ngoài, còn trượt trên mặt đất thêm vài trượng.

"Chết, hoặc là lên thuyền, chính ngươi chọn." Lưu Tinh Chùy trong tay đại hán to gần bằng một con người, nhưng nằm trong tay gã lại không khác gì là một món đồ chơi.

Ma tu chịu đòn phun ra một ngụm máu lớn, chỉ có thể thở phì phò nói: "Ta lên thuyền, ta lên thuyền!"

Thân Giác nhìn một màn này, mày nhăn đến càng chặt, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không thể tiếp tục giấu giếm thân phận của bản thân được. Mắt thấy đại hán kia sắp lại gần đây, những người đi lục soát phòng cũng đã ra tới, bọn họ tìm được không ít thứ tốt ở trong phòng.

Thấy vậy nên đại hán xoay người đi xem chiến lợi phẩm bọn họ đoạt được, Thân Giác âm thầm thở phào một hơi. Những người đó tựa hồ cảm thấy cũng không sai biệt lắm, chuẩn bị trở về lại phi thuyền của chính mình.

Chỉ là những những người đó còn chưa có lên thuyền, trên chiếc phi thuyền đó lại truyền đến một thanh âm.

"Trên người bọn họ còn chưa có lục soát hết đâu, lại lục soát thêm một lần."

Đại hán nghe được những lời này thì một lần nữa xoay người, chỉ huy những người đó đi lục soát đồ vật. Người lục soát Thân Giác chính là một kẻ có vóc dáng khá nhỏ, Thân Giác phát hiện giữa mày người nọ có một đoàn hắc khí, nhìn qua có vẻ là ma tu. Nơi này cách rất gần Ảm Hồn Môn, lại có một chiếc phi thuyền lớn như vậy ngang nhiên đánh cướp, nhìn bề ngoài có lẽ không phải là người của Ảm Hồn Môn, nhưng cũng sẽ có điểm quan hệ với Ảm Hồn Môn.

Người nọ sờ sờ y phục của Thân Giác, ánh mắt chuyển lên, "Ngươi vì sao lại mang đấu lạp vào ban đêm?"

"Khuôn mặt ta có tổn hại, cho nên mới đội đấu lạp." Thân Giác thấp giọng nói, "Trên người ta không có vật gì cả, đều đã giao ra hết."

Khốn Tiên Thằng hiện tại đang cột trên tóc của cậu, chỉ cần cậu không muốn, những người khác đều sẽ chỉ cho rằng đó chỉ là một cái phát thằng* màu đỏ bình thường.

*phát thằng: dây buộc tóc.

Người kia nghi ngờ nhìn Thân Giác, xoay người đi, nhưng đại hán kia lúc này lại tiến tới, gã rất nhanh liền chú ý đến Thân Giác, ánh mắt trừng trừng, "Tháo đấu lạp xuống!"

Thân Giác dừng một chút rồi mới duỗi tay hé đấu lạp ra, cậu không đem đấu lạp gỡ xuống hết, chỉ đem màn phía trước mặt vén lên một chút. Đại hán sau khi nhìn thấy mặt cậu, ánh mắt liền lộ ra chán ghét, "Lớn lên xấu xí thì đừng có tùy tiện ra khỏi cửa!"

Thân Giác vừa nghe được bọn họ muốn soát người liền lập tức dùng pháp thuật thay đổi khuôn mặt của chính mình. Bởi vì quá vội vàng, trong đầu chỉ hiện lên mỗi gương mặt của Song Mặt Xà Nam, cho nên cậu liền biến mặt mình thành một trong hai khuôn mặt của Song Mặt Xà Nam, còn cố ý khiến nó càng xấu thêm một chút.

Thân Giác nghe vậy thì cúi đầu, bày ra bộ dáng thành tâm nhận sai.

Đại hán hừ một tiếng, xoay người bỏ đi.Nhưng còn chưa đi được hai bước thì đại hán kia lại ngừng lại, gã ngừng một hồi lâu, đột nhiên lại một lần nữa xoay người đi đến chỗ Thân Giác.

Thân Giác thấy gã lại gần, trong lòng xẹt lên một tia không ổn. Đại hán dừng lại trước mặt Thân Giác, ánh mắt có vài phần cổ quái, "Ngươi cũng đi lên thuyền."

Hẳn là có người truyền âm cho gã.

Thân Giác nghe được những lời đó thì mím môi, chỉ có thể đi theo đại hán lên thuyền.

Hiện tại chạy cũng không thoát, không bằng lên đó coi thử tình huống như thế nào.

Vừa đi lên, Thân Giác cùng với những người trước đó bị nhốt vào một cái phòng nhỏ. Thời điểm cậu lên thuyền thì vội vàng quét mắt xung quanh một vòng, phát hiện phi thuyền này lớn cực kỳ, ít nhất là lớn hơn thuyền cậu thuê vài lần.

Thời điểm Thân Giác bị đẩy mạnh tiến vào, ma tu mặt trắng kia đang nằm trên mặt đất rầm rì gì đó, còn những ký nữ kia thì ngồi dựa vào cùng nhau. Biểu hiện có chút bất đồng với sự hoảng loạn trước đó, các nàng ngồi ghé vào với nhau lẩm nhẩm.

"Những người này hình như rất có tiền?"

"Chúng ta đi theo bọn họ thì có thể kiếm được càng nhiều tiền không?"

"Sợ là sẽ không trả tiền, bạch phiêu* thì làm sao đây?"

*Theo mình nghĩ thì từ này có nghĩa là chơi không trả tiền.

"Vậy thì lăn chết bọn họ!"

.......

Ma tu kia tựa hồ nghe không nổi nữa, giận đùng đùng quát mấy kỹ nữ kia: "Các ngươi không thấy ta đang bị thương à, không biết lại đây giúp đỡ một chút sao?"

"Vị gia này nha, chính ngươi cũng khó giữ được, đừng có đánh chủ ý đến trên người chúng ta nha." Một kỹ nữ trong đó phi một tiếng, "Ngươi cho rằng ngươi hay lắm à."

Thân Giác không tham gia vào cuộc cãi vã của họ, tự bản thân tìm một góc ngồi xuống. Ma tu thấy không gọi được mấy kỹ nữ qua, liền dõi theo Thân Giác, "Tên bát quái xấu xí kia, ngươi lại đây."

Lời này vừa nói ra, kỹ nữ vừa mới mắng gã lại mở miệng, "Muốn người khác hỗ trợ mà còn gọi người ta là bát quái xấu xí, thật là lợi hại mà."

Nàng ta còn quay lại nói với Thân Giác: "Tiểu huynh đệ, đừng để ý đến gã, hiện tại chúng ta ở trên con thuyền này đều giống nhau, sống hay chết còn không biết, hà tất phải chịu đựng tính khí của gã."

Thân Giác nghe nàng nói vậy thì nói một tiếng cảm ơn, một lần nữa thả mành đen của đấu lạp xuống. Cậu bị kêu lên thuyền, chỉ sợ là đã bị những người đó phát hiện ra cái gì rồi. Nếu là phát hiện thân phận của cậu, chỉ sợ sẽ muốn cùng cậu ký kết khế ước.

Yêu thú một khi ký kết khế ước cùng với tu sĩ, có một điều rất quan trọng, chính là tuyệt đối không thể giết chủ nhân, bất quá nếu chủ nhân bị người khác giết chết thì sẽ không có vấn đề gì.

.......

Bọn họ bị nhốt ở nơi này, dọc đường chưa từng có người tiến vào xem xét. Ban đầu ma tu mặt trắng còn có tinh lực để mắng chửi người, lúc sau gã tựa hồ nhận ra làm vậy cũng vô dụng nên cũng yên tĩnh lại. Thân Giác thì lại âm thầm thi pháp để thu lỗ tai lại, nhưng trên đường còn sơ xuất biến cái đuôi ra, may là những người bên cạnh lúc đó đều đã ngủ, không phát hiện ra.

Tựa hồ qua một đêm, Thân Giác cảm nhận được phi thuyền dừng lại. Một lát sau thì có người nặng nề mở ra cửa phòng bọn họ, nói: "Toàn bộ đi ra ngoài!"

Thân Giác đứng lên, nhìn thấy mấy kỹ nữ rõ ràng có chút sợ hãi lại đi đằng trước.

Còn ma tu không đứng dậy được, bị hai người đi lên thuyền kéo ra ngoài.

Thuyền đã ngừng lại, nhìn thấy phía dưới chính là một cái tiểu sơn trang hoang vu, không nhìn thấy bóng người nào.

Bọn Thân Giác bị đuổi xuống thuyền, theo sau đó là tay bị trói lại bằng dây thừng, đi theo những người đó hướng đến chỗ tiểu sơn trang.

Không biết đi được bao lâu thì Thân Giác thấy được một khối đá lớn, mặt trên là ba chữ viết vặn vẹo bay múa ——

"Ảm Hồn Môn"

Mấy chữ này như là chữ viết của tiểu hài tử, nhưng trên tảng đá lại có bảy tám dấu tay bằng máu, làm cho những chữ viết này lộ ra hơi thở khủng bố lại cổ quái.

Mấy kỹ nữ kia nhìn đến ba chữ "Ảm Hồn Môn", sắc mặt đồng loạt tái nhợt, những lời nói các nàng nói trên thuyền đêm qua kỳ thật cũng chỉ là để an ủi các tiểu muội bên cạnh mà thôi. Ai không biết ma tu ở Ảm Hồn Môn là những tên ma tu ác nhất thiên hạ, dùng để hù dọa trẻ con còn có hiệu quả rất tốt.

Còn Thân Giác khi nhìn thấy ba chữ này, thứ cậu nghĩ đến chính là bớt được không ít phiền toái, cậu vốn còn đang suy nghĩ cách để trà trộn vào Ảm Hồn Môn. Hiện tại liền tốt quá, không cần phải trà trộn vào, bị trói vào rồi.

Bọ họ sau khi đến cổng sơn môn Ảm Hồn Môn, gã đại hán tử đêm qua biến ra một cái phi kiếm, cho mấy người bọn họ đứng trên phi kiếm. Mấy người Thân Giác bước lên phi kiếm, một đường đi đến trên núi.

Bay một hồi lâu, phi kiếm mới hạ xuống đất.

Vừa đáp xuống đất, mấy người Thân Giác liền nhìn thấy một tòa nhà cao ngất tựa như kiến trúc cung điện, phía trước tòa nhà có chín mươi chín bậc thang làm bằng bạch ngọc, bọn họ chỉ nhìn thoáng qua liền bị mang đến nơi khác nhốt lại.

Mấy người kỹ nữ bên kia không có tu vi, càng không có ích cốc, trải qua một thời gian dài như vậy đều đã sớm đói bụng, các nàng do dự hồi lâu thì tiến đến hỏi người trông cửa, hỏi có đồ ăn hay không.

Người thủ vệ liếc mắt nhìn các nàng một cái, cười một chút,"Hiện tại ăn nhiều như vậy làm gì, còn chưa biết các ngươi còn mạng để sống không mà còn ăn."

Lời này vừa ra, ma tu mặt trắng sắc mặt cũng trắng bệch, càng đừng nói đến những kỹ nữ kia. Các nàng lại ngồi trở về, có người nhát gan trong các nàng cũng đã khóc lên thành tiếng.

- -----

Tác giả có lời muốn nói:

Lữ hành của sóc thì có cái quỷ gì hahahahaha.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.