Bên cạnh đại sảnh chỉ huy có một gian phòng trà, đương nhiên, chỉ có rất ít người mới được cho phép vào trong gian phòng trà này nghỉ ngơi.
Trên cơ bản chỉ có Troell thiếu tướng, cùng với người tâm phúc của thiếu tướng mới có được tư cách như vậy.
Chỉ cần là thời gian kỳ hạm không nằm trong trạng thái chiến tranh hay là trạng thái cảnh giới, hằng ngày, vào buổi chiều khoảng 3, 4 giờ, Via trung giáo đều sẽ vào phòng trà nghỉ ngơi một lúc, uống chút cà phê hoặc là nước trà để nâng cao tinh thần, để cho bản thân có thể giải lao một chút, khôi phục tinh lực, như vậy mới có thể bảo đảm tập trung tinh thần trong công tác kế tiếp.
Vào thời điểm này, nếu có người có việc tìm y, chỉ cần không phải là việc gấp, lính cần vụ của y liền sẽ dẫn người nọ đến phòng trà đi tìm y —— cũng giống như Terry giáo sư ngày hôm nay tới tìm y vậy.
Ngoài cửa bắn ra một quầng sáng trắng bạc, rà quét Terry giáo sư từ đầu đến chân một lần, sau khi đã xác nhận thân phận của ông không sai lầm hơn nữa cũng không mang theo bất cứ vật phẩm nguy hiểm gì cả, cánh cửa kim loại tự động mở ra.
Sau cửa là một vườn hoa thanh u nhỏ, từng hàng cây đan xen lẫn nhau, cây tử đằng xanh biếc quấn quanh trên thân cây, ánh mặt trời ấm áp rải xuống thảm cỏ xanh mướt, con bướm nho nhỏ bay múa giữa những bông hoa trắng trong bụi cỏ.
Ở giữa vườn hoa có mấy chiếc ghế, nằm dưới bóng râm của tán cây rậm rạp, trung giáo tóc xanh đang ngồi trên một cái ghế dựa bên cạnh, trên bàn đặt một cái ly sứ trắng, hương khí cà phê nồng đậm truyền tới.
Đương nhiên, những thứ này đều là giả hết, đều là hình ảnh giả thuyết phỏng thật mà ra, nhưng nó vẫn khiến rất nhiều người lạc vào trong cảnh.
Trong không khí truyền đến hương vị cỏ xanh nhàn nhạt, Terry giáo sư dẫm lên mặt cỏ dưới chân đi qua, đi đến trước mặt Via trung giáo ngồi xuống, một cái dĩa gỗ rất nhanh đã lăng không bay qua, đưa một ly trà xanh đến trước người ông.
“Via trung giáo, tôi có việc muốn nhờ vả ngài.”
Đã sớm đoán được Terry giáo sư khẳng định sẽ chỗ này một chuyến trung giáo tóc xanh lắc lắc đầu.
“Mệnh lệnh không có khả năng sửa đổi, Terry giáo sư.”
Y nói, “Tôi biết ông hy vọng Munt các hạ có thể đi chỉ đạo cho các ông, tôi cũng biết như vậy mới có thể khiến cho cậu ta phát huy được càng nhiều tác dụng hơn, nhưng hiện tại thì không được, so với phát huy tác dụng của cậu ta, hiện tại quan trọng hơn hết là cần phải bảo vệ tốt cậu ta.”
Sau khi Munt đạt được huy chương, Via cũng liền sử dụng tôn xưng để xưng hô với cậu.
“Ông nên hiểu rõ, chúng ta cần phải đặt cậu ta ở nơi an toàn nhất.”
Đích xác, nếu như muốn phát huy được học thức cùng tác dụng của đứa trẻ đó, để cậu ta ở lại bộ nghiên cứu lịch sử là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng bây giờ còn chưa được, có quá nhiều nhân tố không ổn định.
Giá trị của đứa nhỏ kia thật sự là quá lớn, đã khiến cho rất nhiều thế lực khác thèm nhỏ dãi, mà lực lượng canh gác ở bộ nghiên cứu lịch sử lại bình thường, rất dễ dàng để cho người ta bắt được sơ hở —— tuy nói đây là ở trên kỳ hạm Ishtar, nhưng y không dám bảo đảm rằng toàn bộ mấy nghìn người bên trong thuyền hạm không có một kẻ phản đồ hoặc là gián điệp nào tồn tại cả. Nhưng nếu muốn gia tăng binh lực ở bộ nghiên cứu lịch sử, vậy cần phải tiến hành điều chỉnh phân bố toàn bộ binh lực trong toàn bộ hạm một lần nữa, chuyện này trong khoảng thời gian ngắn rất khó có thể làm tốt.
Cho nên, thời điểm thiếu tướng các hạ bảo y điều Munt đến bộ tham mưu, y lập tức phản ứng lại ngay.
Trên danh nghĩa là thành viên của bộ tham mưu, nhưng thành viên chủ yếu của bộ tham mưu là cần phải tùy thời đi theo bên người thiếu tướng các hạ, mà địa phương có được lực lượng canh gác mạnh nhất trên Ishtar, tự nhiên chính là ở bên người thiếu tướng các hạ.
Via cảm thấy cách làm của thiếu tướng các hạ không sai, hiện tại đứa nhỏ kia chính là bảo bối mà người người đều muốn cướp đoạt.
Muốn bảo vệ tốt, tự nhiên đặt ở dưới mí mắt mình chính là an toàn nhất.
“Tôi hiểu mà, trung giáo các hạ.”
Lấy lịch duyệt của Terry giáo sư, tự nhiên là rất nhanh liền có thể nghĩ được nguyên nhân, nếu không phải bởi vì điểm này, lúc trước lão già quật cường như ông cũng sẽ không dễ dàng thả người đi như vậy.
“Hôm nay tôi lại đây, là có chuyện khác muốn làm phiền ngài, đương nhiên, cũng có quan hệ đến Munt các hạ.”
Ông uống ngụm trà, cười hỏi.
“Munt các hạ đã có gia thất chưa nhỉ?”
Tuy rằng mười sáu tuổi chưa thành niên, nhưng dựa theo pháp luật đế quốc, chỉ cần đủ mười bốn tuổi là có thể thành hôn được rồi.
Đương nhiên, cũng có rất ít người mới mười bốn tuổi đã thành hôn, chẳng qua vì để ngừa vạn nhất, Terry giáo sư cảm thấy ông vẫn là nên hỏi rõ ràng trước đã.
Câu hỏi của Terry giáo sư quá đột ngột, trong lúc nhất thời Via không kịp phản ứng lại, sửng sốt một chút sau đó mới lắc lắc đầu.
Lão giáo sư gật gật đầu, cười càng thêm vui vẻ.
“Vậy cậu ấy có đối tượng định kết hôn không?”
Via trung giáo tiếp tục lắc đầu.
Nói thật, nếu như đứa nhỏ kia thật sự có gia thất cũng như có đối tượng định kết hôn, thì sớm đã bị đưa đến trên tinh cầu trực thuộc thiếu tướng rồi, căn bản là không có khả năng còn ở lại trên kỳ hạm Ishtar.
Tưởng tượng như vậy, Via liền cảm thấy may mắn, cũng may tính hướng củ đứa nhỏ đó khác hẳn với người thường, bằng không chỉ sợ bọn họ đã phải bỏ qua một bảo bối như vậy rồi.
Còn chuyện lúc trước Munt vô lễ mà bày tỏ tình yêu với thiếu tướng, hiện tại nhớ lại Via cảm thấy cũng có thể hiểu được —— thiếu tướng các hạ soái khí như vậy, ưu tú như vậy, người hơi có chút ánh mắt khẳng định đều sẽ coi trọng hắn —— ân, đứa nhỏ kia cũng là cầm lòng không được mà thôi.
“Nga —— một khi đã như vậy ——”
Mắt lão gia tử sáng rực lên.
Ông đang muốn nhắc tới chuyện của cháu gái nhà mình, nhưng là còn chưa kịp mở miệng, phía sau đã tích một tiếng, cửa phòng trà mở ra, có người đi đến.
Vừa thấy người tới, Via trung giáo và Terry giáo sư lập tức đứng dậy.
Nắm tay Via đặt ở trước ngực làm lễ hành quân, mà Terry giáo sư thì lại hơi hơi cúi đầu khom lưng hành lễ.
“Các hạ.”
“Thiếu tướng đại nhân ——”
Dưới mái tóc đen nhánh, phượng nhãn đơn màu mặc lam nhàn nhạt mà liếc mắt quét hai người một cái, Troell thiếu tướng ừ một tiếng, sau đó lập tức đi đến bên cạnh một chiếc bàn gỗ khác ngồi xuống.
Một ly trà đặc bay nhanh lại đây, thiếu tướng uống một ngụm, sau đó hơi hơi nhắm mắt, như là đang nghỉ ngơi.
Via đứng dậy phóng cho Terry giáo sư một ánh mắt, ý bảo ông và mình đi ra ngoài nói chuyện, đừng quấy rầy thiếu tướng các hạ nghỉ ngơi, nhưng lão giáo sư lại chỉ nhìn thiếu tướng đại nhân nhắm mắt dưỡng thần, cảm thấy đây đúng là cơ hội tốt trời cho.
Vốn dĩ lãnh đạo trực thuộc của ông là Via trung giáo, ông không thể trực tiếp liên hệ với Troell thiếu tướng được, cũng không thể dễ dàng nhìn thấy thiếu tướng, nhưng hôm nay thế mà lại vừa lúc đụng tới thiếu tướng.
Điều này nói lên ông trời cũng cảm thấy ông làm rất đúng nên đang giúp ông mà ——
Terry giáo sư nghĩ như vậy, xoay người đứng ở trước người Troell thiếu tướng.
“Thiếu tướng các hạ.”
Đôi mắt màu mặc lam mở ra, sắc điệu sâu đậm, đồng tử như là ẩn ẩn phiếm ánh sáng nhạt.
Thiếu tướng mở mắt nhìn về phía lão giáo sư đứng ở trước người mình.
Chuyện gì?
Hắn không có mở miệng nói chuyện, chỉ là ánh mắt nhìn lão giáo sư lại lộ ra ý tứ như vậy.
“Thiếu tướng các hạ, tôi cảm thấy, Munt các hạ còn quá trẻ tuổi, lấy tuổi tác như cậu ấy, sẽ không chịu nổi dụ hoặc từ bên ngoài, hơn nữa hiện tại chỉ sợ là đang có rất nhiều người cảm thấy hứng thú với Munt các hạ.”
Lão giáo sư uyển chuyển mà nói.
“Cho nên tôi cảm thấy, chúng ta hẳn là nên nghĩ cách để cột cậu ấy vào phía chúng ta, miễn cho Munt các hạ bị những người khác lừa đi mất, như vậy đối với chúng ta mà nói chính là tổn thất khá trầm trọng a.”
Ánh mắt của thiếu tướng đại nhân vốn dĩ mang thần sắc nhàn nhạt không quá để ý trở nên thâm thúy lên, hắn liếc mắt mà nhìn Terry giáo sư thật sâu một cái.
“Cho nên?”
Hắn mở miệng nói chuyện, trong thanh âm lộ ra vài phần lạnh lẽo, nhưng bởi vì bình thường hắn nói chuyện vẫn luôn lãnh lãnh đạm đạm, cho nên hiện tại điểm lạnh lẽo này căn bản không hề làm người để ý đến.
Mà Terry giáo sư toàn tâm toàn ý muốn đạt được mục đích của mình đương nhiên lại càng nghe không hiểu.
“Nam nhân ấy mà, chỉ cần vừa lập gia đình, khẳng định là sẽ buông lòng xuống, chỉ cần có một cái nhà, bên ngoài có dụ hoặc gì cũng đều có thể ngăn cản được.” Ông cười nói, “Các hạ, tôi cảm thấy chỉ cần để cho Munt các hạ kết hôn, có vợ có con cái rồi, tự nhiên sẽ luyến tiếc rời đi, có đúng không nào?”
Ông cười híp mắt nói, “Ngài xem, tôi có đứa cháu gái gọi là Maya, ngài hẳn là cũng đã gặp qua rồi, bộ dạng xinh đẹp, tính cách cũng tốt, mấu chốt là Munt các hạ cũng rất thích con bé, tôi thấy trong khoảng thời gian này hai người trẻ tuổi bọn họ ở chung thật sự rất không tồi, bình thường cũng rất thân thiết, chỉ sợ là đều vừa mắt nhau.”
Troell thiếu tướng rũ mắt, lông mi thon dài hạ xuống một hàng bóng nhợt nhạt trên gò má tuyết trắng của hắn.
Môi rất mỏng nhạt màu, sắc bén tựa như là đao tước, thấm vài phần sắc lạnh.
Tùy ý lão giáo sư không ngừng nói chuyện, hắn không có đánh gãy, sắc mặt thoạt nhìn rất bình tĩnh, cũng giống như bình thường không có biểu tình gì cả, tay phải hắn đặt lên bàn, ngón trỏ từng một chút từng một chút, nhẹ nhàng gõ lên trên mặt bàn gỗ.
Thực nhẹ, nhẹ đến căn bản là không nghe được thanh âm bị gõ ra —— nhưng trung giáo tóc xanh đứng ở một bên lại đã bị thanh âm rất nhỏ đến cơ hồ là không nghe được này làm cho chấn kinh hãi hùng khiếp vía.
Thời gian đi theo thiếu tướng không hề ngắn, tuy rằng y rất khó đoán được tâm tư của thiếu tướng, nhưng hiện tại trên người thiếu tướng lại cơ hồ đã đang tản ra sát khí mang tính thực chất, nếu như y còn nhìn không rõ thì quả thật chức trung giáo này của y chẳng khác gì được mua về!
Cho nên Via tiến lên một bước, ngăn cản trước người Terry giáo sư, hạ giọng trách cứ.
“Loại việc nhỏ này không cần quấy rầy đến thiếu tướng các hạ, chúng ta đi ra ngoài nói!”
Nhưng mà, làm phần tử trí thức cùng học giả ưu tú, nhìn không hiểu bầu không khí là bệnh chung của bọn họ, Terry giáo sư tự nhiên cũng là một thành viên trong đó.
“Không không không, tôi là muốn nói, nếu như thiếu tướng các hạ có rảnh, chủ hôn giúp Maya và Munt các hạ, thì Munt các hạ nhất định sẽ rất cảm kích ngài, khẳng định về sau cũng sẽ báo đáp ngài ——”
Thiếu tướng vẫn luôn lẳng lặng nghe Terry giáo sư nói chuyện rốt cuộc cũng có động tĩnh, hắn ngẩng đầu, phượng nhãn đơn hơi hơi híp lại.
“Phải không?”
Hắn hỏi.
“Đương nhiên, ngài giúp cậu ấy cưới vợ thành gia, cậu ấy khẳng định sẽ cảm kích ngài ——”
Lão giáo sư nói được một nửa, rốt cuộc cũng phát hiện có cái gì đó không đúng.
Ánh mắt thiếu tướng căn bản là không nhìn ông, mà lướt qua ông nhìn về phía sau ông, hiển nhiên đối tượng mà câu ‘phải không’ kia hỏi cũng không phải là ông.
Terry giáo sư vừa chuyển đầu, theo ánh mắt thiếu tướng nhìn lại, tức khắc có chút há hốc mồm.
Thiếu niên có đồng tử đen nhánh cũng không biết đã tiến vào từ khi nào, đang đứng ở phía sau ông, vẻ mặt dở khóc dở cười mà nhìn ông.
“Ông ta nói là thật sao?”
Thiếu tướng lại lần nữa mở miệng, mắt hắn nhìn chằm chằm Munt, đồng tử màu mặc lam tựa như là hàn tinh, ánh mắt sắc bén,
Munt mạc danh lập tức cảm thấy phía sau lưng lạnh lẽo vô cùng.
“Cũng tốt, nếu ngài vừa lúc cũng ở đây ——”
Nhưng mà, vị lão giáo sư hoàn toàn không biết nhìn không khí kia đã dứt khoát mà trực tiếp đi lên hỏi.
“Munt các hạ, cậu cảm thấy Maya thế nào?”
Ông cảm thấy, nếu thiếu tướng đại nhân đã coi trọng Munt các hạ, như vậy chỉ cần Munt mở miệng nói ra, thiếu tướng khẳng định sẽ đồng ý chủ hôn thôi.
“Ách, Maya à……”
Vừa tiến vào phòng đã không thể hiểu được mà nghe được tin tức mình sắp kết hôn, giờ phút này tâm tình của Munt thật sự là rất phức tạp.
Nói thật, Maya quả thật là một cô gái xinh đẹp, tính cách lại rất tốt, đối với cậu cũng rất tốt, nói không động tâm một chút nào, đó khẳng định là gạt người.
Một cô gái ưu tú như vậy, tuy rằng không có khả năng chỉ trong mấy ngày ở chung đã liền thích nhau, nhưng hảo cảm mông lung thì khẳng định là có, hơn nữa cậu cũng cảm giác ra được, Maya đối với cậu cũng có một loại hảo cảm mông lung.
Nếu cứ tiếp tục chậm rãi ở chung thêm nữa, thời gian lâu dần, nói không chừng sẽ thật sự yêu thích lẫn nhau cũng nói không chừng, nhưng hiện tại trực tiếp đề xuất kết hôn gì đó không khỏi cũng quá khoa trương rồi có được không ——
Hơn nữa cư nhiên còn là làm trò trước mặt thiếu tướng và Via trung giáo, cái này bảo cậu phải trả lời như thế nào đây trời?
Nhưng là, cậu không muốn quả quyết cự tuyệt Terry giáo sư.
Trước không nói đến chuyện cự tuyệt trực tiếp sẽ làm cho Terry giáo sư cảm thấy nan kham, hơn nữa Maya mà biết được khẳng định cũng sẽ có điểm khổ sở và không cao hứng…… Nếu là vậy, quan hệ giữa bọn họ cũng sẽ xấu hổ, cậu khẳng định là không thể lại đi tìm Maya nói chuyện phiếm nói đùa được nữa.
“Maya là cô gái tốt, cậu ấy thật xinh đẹp, cũng rất đáng yêu…… Ây, cái đó…… Tôi cũng, cũng rất là thích cậu ấy.”
Thiếu niên lắp bắp nói, vắt hết óc mà suy nghĩ loại thời điểm này nên lừa dối qua cửa như thế nào.
“Cái đó…… Tôi……”
“Cậu đã nói, cậu thích nam nhân.”
Thiếu tướng đại nhân đột nhiên mở miệng đánh gãy lời cậu, mắt lạnh lùng mà nhìn chằm chằm lại đây.
Munt: “………………”
Không cách nào phản bác.
Muôn vàn giải thích vạn loại bào chữa cũng không sánh bằng một câu mũi tên xuyên tim sạch sẽ lưu loát này.
Thiếu niên chỉ có thể đỉnh ánh mắt khó có thể tin nổi của lão giáo sư, trầm mặc không nói gì, yên lặng mà nuốt một ngụm máu già trở về trong cổ họng.
Chuyện đã như vậy rồi, từ rày về sau cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện lại lấy thân phận bạn bè gì đó để đi tìm Maya nữa.
…………
Trầm mặc tức là cam chịu.
Lão giáo sư thất hồn lạc phách mà lắc lư rời đi trong sự cam chịu của thiếu niên.
Con bướm nhỏ còn đang nhẹ nhàng bay múa giữa những bông hoa trắng trong bụi cỏ, an tĩnh mà tường hòa. Nhưng mà giờ phút này không khí trong phòng trà lại tựa như băng, đã lạnh tới cực điểm rồi.
Một hồi lâu sau, Via trung giáo mới mở miệng đánh vỡ yên lặng như vậy.
“Munt các hạ, cậu định lấy phương thức lừa gạt để có được một người vợ sao?”
Y nói, sắc mặt đã trầm xuống.
“Ha?”
Một câu trách cứ thình lình của Via làm Munt có chút ngốc.
“Cậu thích chính là nam tính, nhưng dựng dục hậu đại lại cần nữ tính, cậu đây là đang cảm thấy dùng phương thức tích đủ công tích để đổi lấy khả năng đào tạo con cái nhân tạo quá phiền toái, cho nên muốn trực tiếp lấy phương thức lừa gạt để đạt được một người vợ giúp cậu dựng dục hậu đại sao?”
Một câu của Via làm cho thiếu niên tức đến đỏ mặt, trực tiếp rống về phía Via.
“Sao có thể! Không biết xấu hổ như vậy…… Chuyện vô sỉ như vậy ai mà sẽ đi làm cơ chứ?!”
Via mặt không biểu tình gật gật đầu.
“Tôi thật cao hứng vì cậu đã không có ý định này, một khi đã như vậy, về sau thỉnh cậu đừng lại làm ra những chuyện sẽ khiến cậu và nữ tính kia hiểu lầm nữa, tôi không hy vọng bởi vì cậu không tự giác mà lại để cho loại chuyện như thế này xảy ra một lần kia.”
“…………”
Munt cảm thấy bản thân sắp nghẹn khuất mà nôn ra một búng máu rồi.
Cho nên về sau nếu như cậu thật sự gặp được cô gái mà mình thích thì nên làm cái gì bây giờ?
“Via.”
Thiếu tướng mở miệng.
“Có.”
Thủ trưởng mở miệng, Via không giáo huấn Munt nữa, lập tức chuyển dời lực chú ý về phía thiếu tướng.
Thiếu tướng nói: “Tất cả tư liệu lịch sử cùng với dụng cụ bảo tồn sách cổ cần phải được bảo dưỡng, bộ nghiên cứu lịch sử tạm dừng công tác một tháng.”
Via: “…… Đã hiểu, các hạ.”
Cái gọi là dụng cụ bảo tồn sách cổ, chính là quả cầu chân không bảo tồn sách cổ ở bên trong bảo đảm cho nó không bao giờ bị một chút biến hóa nào, đồng thời cũng có được công năng rà quét xuyên qua sách cổ.
Đối với những người yêu thích văn hóa địa cầu cổ cuồng nhiệt như vậy mà nói, hắn để ông ta đình chỉ việc nghiên cứu, đình chỉ tiếp xúc với sách cổ, đó chính là muốn mạng ông ta a.
Nhớ rõ năm trước cũng có bảo dưỡng dụng cụ bảo tồn sách cổ, chỉ năm ngày thôi, mà nhóm những lão nghiên cứu viên đó đã vẻ mặt tuyệt vọng chẳng khác gì cha chết mẹ chết rồi, hiện tại, một tháng………… Via trung giáo cảm thấy y đã có thể nhìn thấy được bộ dạng hô trời đập đất, sống không còn gì luyến tiếc của lão giáo sư Terry thích sách cổ như mạng sau khi nghe thấy y hạ mệnh lệnh này rồi.
“Lui ra.”
“Rõ.”
Via trung giáo nghiêng người hành lễ với Troell thiếu tướng, sau đó xoay người, bước nhanh rời khỏi nơi này.
Phòng trà chỉ còn lại có hai người thiếu tướng lẳng lặng mà ngồi, cùng với thiếu niên không rên một tiếng.
Phượng nhãn đơn màu mặc lam liếc mắt nhìn Munt một cái, đảo qua gương mặt còn có chút tính trẻ con kia.
Đứa nhỏ đó mím môi không nói lời nào, đầy mặt không cao hứng, nhìn thế nào cũng giống như là đang giận dỗi vậy.
“Lời Via nghe được chứ?”
Dời ánh mắt khỏi trên mặt đứa nhỏ đi, thiếu tướng nói.
“…… Nghe được.”
Thiếu niên tâm không cam tình không nguyện mà nói.
“Ân.” Thiếu tướng nhàn nhạt mà ừ một tiếng, đứng dậy, hắn nói, “Về sau cấm gần nữ sắc.”
Munt: “…………”
Cấm gần nữ sắc là có ý gì hở?
Thiếu tướng đại nhân ngài không cảm thấy ngài dùng từ có chỗ nào đó quái quái sao?
Cậu còn đang chửi thầm dưới đáy lòng, lơ đãng một cái thì Troell thiếu tướng đã đứng ở trước mặt cậu.
Munt theo bản năng ngửa đầu nhìn lên thiếu tướng, mà thiếu tướng cũng vừa lúc cúi đầu xuống.
Thiếu tướng hơi hơi cúi người.
Thiếu niên lập tức mở to mắt, đáy mắt đen bóng của cậu rõ ràng mà ảnh ngược ra gương mặt gần ngay trước mắt của thiếu tướng.
Gương mặt kia cách cậu cực kỳ gần, sợi tóc đen nhánh tựa như bóng đêm đó thậm chí còn đã mềm nhẹ mà chảy xuống từ trên trán hắn.
Dung nhan tuấn mỹ tới cực điểm, tuyết da tinh mắt, làm người không rời mắt được.
Chóp mũi đối phương nhẹ nhàng cọ qua chóp mũi cậu, cậu có thể tinh tường cảm giác được hơi thở ấm áp phất qua từ bên má.
Cặp đôi mắt màu mặc lam ánh bóng dáng của cậu tựa như là chứa đựng tinh quang trong toàn bộ biển sao trời mênh mông, nhìn cậu, tại một khắc này sáng đến kinh người, như là hút lấy cả người cậu vào trong.
“…… Gần nam sắc thì có thể.”
Thiếu tướng nói, thanh âm hơi không thể nghe thấy được.
Trầm thấp tới cực điểm, hơi mang một chút khàn khàn, mạc danh khiến vành tai người mềm mại tê dại.
Thiếu niên hơi hơi ngơ ngác, đột nhiên, một chút xúc cảm như có như không lại như có như không mà cọ qua trên môi.
Cậu đột nhiên mở to mắt ——
Thiếu tướng trẻ tuổi khom lưng cúi người kề sát vào gương mặt thiếu niên nhẹ giọng nói một câu như vậy, còn chưa tới một giây thời gian.
Tiếp đó lại tách ra.
Theo cánh cửa kim loại mở ra rồi đóng lại, phòng trà chỉ còn lại một mình thiếu niên mang vẻ mặt mộng bức mà đứng.
Thiếu niên ngây ngốc mà đứng, ngón tay ấn ấn trên môi mình.
Cọ…… Cọ tới rồi?!
Không có! Khẳng định là không có!
Đầu óc cơ hồ đã trống rỗng Munt nghĩ như vậy, ngón tay dùng sức ấn ở ngoài miệng.
Hình như có, lại hình như không có……
Vừa rồi gần như vậy …… Trên môi giống như còn lưu lại chút xúc cảm rất nhỏ……
……………… Cho nên quả nhiên vẫn là đụng tới sao!
Đầu thiếu niên oanh một tiếng trướng đến đỏ bừng, giống như trái chín.
Ánh mặt trời sáng ngời rơi xuống một thân cậu, cậu đứng ở trên bãi cỏ xanh biếc, chú bướm nho nhỏ vây quanh chân cậu chuyển động một chút, bay đi, gió nhẹ xẹt qua, tán cây rậm rạp nhẹ nhàng mà loạng choạng phát ra tiếng vang sàn sạt.
Munt ôm gương mặt đỏ bừng đầu óc hỗn loạn nửa ngày, cực kỳ không biết làm sao, chỉ cảm thấy cả người đều luống cuống hết lên.
Tên thiếu tướng kia rốt cuộc là có ý tứ gì hả —— có ý tứ gì chứ a a a!
Một lời không hợp liền làm ra loại chuyện này rốt cuộc là hắn có ý tứ gì đây ——
Không, từ từ trước đã……
………
………………
Có thể gần nam sắc là cái quỷ gì?!!
Editor có lời muốn nói: Là ý gì nhở? Là ý gì nhở~~~~~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]