Hách Điềm chớp mắt: "Tôi chính là dâu tây mà".
Thanh niên bán táo gai rõ ràng không tin, nói: "Đã thành tinh, đều phải trải qua nhiều năm tích lũy linh khí của trời và đất mới thành hình người được. Điều kiện cần thiết là phải sống lâu, điều kiện thứ yếu thì phải đủ ngoan cường để không chết yểu giữa đường. Dù được hưởng may mắn của trời đất rút ngắn quá trình tu luyện thành yêu thì bản thể cũng phải có tố chất vượt trội. Dâu tây? Sao có thể? Một quả dâu bỏ trong đất không tới nửa tháng đã bị hư, với cả ai cũng có thể ăn luôn. Tuổi thọ thì ngắn, bản thân lại là một thứ yếu ớt sinh ra đã kém cỏi như thế, xưa nay không thể thành tinh, ngay cả linh trí cũng không mở được. Dù sao thì tôi chưa từng thấy".
Hách Điềm gãi đầu, đúng là cậu thành tinh không bình thường: "Tôi là dâu thật mà, tôi có thể chứng minh cho anh xem".
Thanh niên kia vẫn nghi ngờ nhìn cậu, không tin tưởng cho lắm nhưng lại muốn biết chuyện gì xảy ra, bèn nói: "Được rồi, cậu chứng minh cho tôi xem, cơ mà trước tiên thì phải mua táo gai của tôi đã. Có trời mới biết cậu có lừa tôi hay không, tôi không thể bị lỗ".
"Ơ, bây giờ tôi không có tiền, anh theo tôi xuống núi một chuyến, tiên sinh nhà tôi có tiền".
Tiên sinh nhà tôi? Gì? Có gia đình rồi à? Chẳng lẽ định lừa yêu xuống núi? Buôn lậu yêu hay lấy nội đan? Thanh niên bán táo gai càng nghĩ càng nghi ngờ, nhưng dáng vẻ và hơi thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xong-len-di-dau-tay-nho/1042725/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.