“Chuyện này…” Đại hán dẫn đầu xoa xoa cùi chỏ đau nhừ, vừa mới muốn trảm tên lừa đảo này vậy mà đầu tiên là đao bị chệch sau đó cánh tay tê rần, bây giờ hoàn toàn không còn sức lực gì, trong lòng có chút kinh ngạc.
Thẩm Hữu nhíu mày, hắn chưa từng thấy loại người nào vô liêm sỉ như thế, am hiểu mượn gió bẻ măng như vậy, thật là thú vị. Đã giúp thì giúp tới cùng, ném một cái đinh hoa đào bảy cánh “vèo” một tiếng, cắt đứt bộ râu rậm của tráng hán.
Lần này mấy người kia đã hoàn toàn kinh sợ, “Quỷ, có quỷ!”
Vì vậy, mấy hán tử lưng hùm vai gấu bỏ gậy côn trong tay lại, chạy vội tới tè cả ra quần, chạy tới trên đường mù mịt bụi. Vì chỗ này là một góc phố khuất, người lui tới không nhiều, không có nhiều người xem trò vui.
Tề Thiên Tá chờ người đi rồi mới khập khiễng thu dọn sạp hàng bị đạp đổ. Thành trấn này không thể tiếp tục ở thêm được nữa, phải chuyển sang một nơi khác. Thu dọn xong dược liệu, bẻ gãy cán cờ “Tề Thiên độc vương”, cuốn lá cờ lại, Tề Thiên Tá vỗ vỗ bụi bẩn trên áo: “Hiệp sĩ giúp ta vừa rồi, tại hạ xin được cúi đầu cảm tạ, Tề Thiên Tá nợ ngươi một mạng, sau này có cơ hội nhất định báo đáp thỏa đáng.”
“Không phải chờ sau này.” Thẩm Hữu điểm nhẹ mũi chân, bay tới trước mặt Tề Thiên Tá trong nháy mắt, nhất thời dọa hắn nhảy dựng.
“Ồ! Anh hùng, quả nhiên là ngươi.” Tề Thiên Tá tỏ vẻ cảm động tới rơi nước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xoay-trai-xoay-phai/75185/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.