Chương trước
Chương sau
“Chuyện này…” Đại hán dẫn đầu xoa xoa cùi chỏ đau nhừ, vừa mới muốn trảm tên lừa đảo này vậy mà đầu tiên là đao bị chệch sau đó cánh tay tê rần, bây giờ hoàn toàn không còn sức lực gì, trong lòng có chút kinh ngạc.
Thẩm Hữu nhíu mày, hắn chưa từng thấy loại người nào vô liêm sỉ như thế, am hiểu mượn gió bẻ măng như vậy, thật là thú vị. Đã giúp thì giúp tới cùng, ném một cái đinh hoa đào bảy cánh “vèo” một tiếng, cắt đứt bộ râu rậm của tráng hán.
Lần này mấy người kia đã hoàn toàn kinh sợ, “Quỷ, có quỷ!”
Vì vậy, mấy hán tử lưng hùm vai gấu bỏ gậy côn trong tay lại, chạy vội tới tè cả ra quần, chạy tới trên đường mù mịt bụi. Vì chỗ này là một góc phố khuất, người lui tới không nhiều, không có nhiều người xem trò vui.
Tề Thiên Tá chờ người đi rồi mới khập khiễng thu dọn sạp hàng bị đạp đổ. Thành trấn này không thể tiếp tục ở thêm được nữa, phải chuyển sang một nơi khác. Thu dọn xong dược liệu, bẻ gãy cán cờ “Tề Thiên độc vương”, cuốn lá cờ lại, Tề Thiên Tá vỗ vỗ bụi bẩn trên áo: “Hiệp sĩ giúp ta vừa rồi, tại hạ xin được cúi đầu cảm tạ, Tề Thiên Tá nợ ngươi một mạng, sau này có cơ hội nhất định báo đáp thỏa đáng.”
“Không phải chờ sau này.” Thẩm Hữu điểm nhẹ mũi chân, bay tới trước mặt Tề Thiên Tá trong nháy mắt, nhất thời dọa hắn nhảy dựng.
“Ồ! Anh hùng, quả nhiên là ngươi.” Tề Thiên Tá tỏ vẻ cảm động tới rơi nước mắt.
Thẩm Hữu tà tà nhìn hắn, người này, rõ là một bụng ý xấu, còn muốn giả bộ làm khiêm khiêm công tử, ai mà ngờ được lại là một tên bán thuốc chuột? Nắm lấy cổ áo Tề Thiên Tá, dẫn hắn tới phân đà trong thành của ma giáo – nơi dùng để tiếp khách, cho thủ hạ cọ rửa cho hắn một hồi.
Tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, đổi một bộ đạo bào trắng tinh như tuyết, mái tóc dài dùng trâm bạch ngọc họa tiết hình mây vấn lên, cạo hai bên râu mép nhỏ không ra ngô ra khoai, lộ ra một gương mặt tuấn mỹ trắng nõn, khuôn mặt như ngọc, lại tươi tắn như hoa đào.
Tiếp lấy cây quạt thị nữ đưa tới, Tề Thiên Tá phật một tiếng xòe quạt ra, giả vờ quạt quạt hai cái, khẽ nhếch môi, đôi mắt đẹp hiện lên ý cười, đúng là một vị công tử ôn nhu! Ai mà ngờ được hắn chính là một tên bán thuốc chuột!
Thẩm Hữu ngốc nghếch nhìn hắn tận nửa ngày, tiên phong đạo cốt, không hề nói quá, cho dù không có bản lĩnh thật sự, lừa người khác cũng không thành vấn đề. Thời gian cấp bách, nhất định phải là hắn.
Vì vậy, Tề Thiên Tá cứ vậy mà hồ đồ bị Hữu hộ pháp dẫn về Thanh Hồng ngục.
Giáo chủ đối với ngoại hình của “Tả hộ pháp” này vô cùng hài lòng, “Thế mới đúng chứ, Tả hộ pháp ma giáo, nên tuấn mỹ vô song thế này, chỉ cần cười một cái đã có thể diệt hết vạn mã thiên quân của đối phương.”
Tề Thiên Tá miễn cưỡng cười cười. Hắn chỉ là một tên bán thuốc trong giang hồ, nhưng cũng đã từng nghe đến sự lợi hại của ma giáo, rốt cuộc mình có vận may gì vậy, bán thuốc chuột cũng có thể tự bán mình đến ma giáo.
“Nghe nói ngươi là ‘Tề Thiên độc vương’, đến đây cho bản tọa nhìn một chút, xem xem ngươi có bản lĩnh gì.” Giáo chủ nghiêng người trên bảo tọa, nâng chén rượu ngon lên nhấp một ngụm.
Tề Thiên Tá quay đầu nhìn Hữu hộ pháp, trông chờ sự trợ giúp từ hắn.
Thẩm Hữu cho hắn một ánh mắt “Tự cầu phúc”, rồi không quan tâm tới hắn nữa.
Tề Thiên Tá cắn răng, thật là không nghĩa khí chút nào, trên đường thì bao lời hay ý đẹp, nếu bị giáo chủ gây khó dễ, Thẩm Hữu sẽ hỗ trợ, thế mà đến giờ khắc mấu chốt này, lại làm bộ quên hết tất cả! Quả là không thể tin tưởng người của ma giáo!
Tuy rằng mắng Thẩm Hữu nghìn lần trong lòng, trên mặt Tề Thiên Tá vẫn là một bộ nhẹ như gió thoảng mây trôi.
“Nếu như ngươi có thể chế được độc dược tuyệt diệu, bản tọa sẽ phong ngươi làm Tả hộ pháp.” Giáo chủ cho người mở hòm báu vật ra, kim ngân châu báu bên trong sáng lấp lánh, làm hộ pháp đại nhân quyền lực chỉ ngay sau giáo chủ, tài phú và lợi ích khó có thể đong đếm được.
Đôi mắt Tề Thiên Tá nhìn một chút vào hòm báu vật, khẽ cắn răng, móc một bao gói giấy màu vàng trong tay áo ra: “Đây là tâm huyết tám năm của tại hạ, giết người diệt khẩu, tuyệt độc trong thiên hạ ‘Tề Thiên độc vương’.”
Thẩm Hữu đang đứng ôm tay trong nháy mắt siết chặt tay mình lại, đề phòng bản thân lại phát ra âm thanh nào đó không đúng lúc.
Tề Thiên Tá mặt không đổi sắc mở giấy gói ra: “Mời giáo chủ xem” Sau đó, giả vờ làm một thủ pháp phức tạp, đột nhiên bắn hạt thuốc nhỏ ra, bắn vào cây cỏ dưới chân.
“Đùng!” một tiếng vang lên, cây cỏ tốt tươi bỗng chuyển sang màu đỏ thắm, sau đó, nhanh chóng héo úa. Sau đó, Tề Thiên Tá lại lấy ra vài viên thuốc có hình dạng khác, phút chốc cục đá đổi màu, phút chốc cây cỏ như gặp mùa xuân tới.
Giáo chủ xem say sưa, cuối cùng vỗ tay một cái.
Giáo chúng vây quanh cũng vỗ tay, Hữu hộ pháp chỉ nhìn, khóe miệng co giật.
Tề Thiên Tá lau mồ hôi: “Trò mèo mà thôi, để giáo chủ chê cười rồi.” Hắn chỉ là một tên bán thuốc chuột trong giang hồ, sao có thể chế ra được độc dược kì quái, chỉ có chút mánh khóe bịp người mà thôi.
“Chơi rất vui”, giáo chủ ngáp một cái, “Có điều…”
Một đôi mắt phượng của giáo chủ liếc sang, như cười như không dõi theo hắn, tim Tề Thiên Tá như vọt lên tận cuống họng.
Chỉ thấy giáo chủ cười lạnh một tiếng, giơ tay ném chén ngọc xuống, “Mánh khóe giang hồ bịp người bậc này, sơ hở trăm chỗ, ngươi nghĩ người trong tam giáo cửu lưu đều là kẻ ngớ ngẩn sao?” Võ công của hắn là đệ nhất thiên hạ, thị lực lại hơn người, mánh khóe bịp người gì có thể qua được mắt hắn?
“Giáo chủ bớt giận!” Tề Thiên Tá thật sự sợ hãi, vội vàng khom người hành lễ, trán đầy mồ hôi, thầm nghĩ lần này xong rồi, không biết giáo chủ định xử lý hắn thế nào, là ném xuống đáy vực cho sói ăn, hay là ném cho Cổ vương làm vật thí nghiệm…
Khi Tề Thiên Tá cho rằng giáo chủ chuẩn bị lăng trì mình, thì đột nhiên giáo chủ lại nở nụ cười: “Ha ha ha, bọn họ thật sự chính là những kẻ ngớ ngẩn! Không sao không sao, không phải sợ, bản tọa cho giáo chúng phối hợp diễn với ngươi, nhất định sẽ không lộ sơ hở!”
Tề Thiên Tá: “…”
Cứ như vậy, từ bán thuốc chuột trở thành Tả hộ pháp, Tề Thiên Tá trợn tròn cả mắt.
Tả hộ pháp mới nhậm chức, việc xấu duy nhất là dàn dựng và luyện tập tiết mục cùng chuẩn bị nội dung vở kịch trong đại hội với bọn giáo chúng. Giáo chủ đã ra lệnh, phải có tình tiết thật sinh động, thoải mái dễ chịu, vừa phải xây dựng hình ảnh ma giáo tà tứ bạo ngược, nhưng cũng phải làm cho nhi nữ giang hồ buồn thương.
Kịch bản sửa đi sửa lại bảy tám lần, Hữu hộ pháp là nhân vật quan trọng nhất định phải tham gia diễn cùng, mỗi ngày cùng dàn dựng và luyện tập tiếp mục cùng Tề Thiên Tá.
“Ai, không được, Bạch đường chủ ngươi là một người phong nhã, không thể làm vẻ mặt khoa trương như vậy, từ đầu đến cuối phải nở nụ cười.” Tề Thiên Tá điều chỉnh lại vẻ mặt, tư thái của mọi người, “Còn ngươi nữa, trợn mắt to một chút, ngươi phải tỏ vẻ bi phẫn một chút, tưởng tượng ngươi vì giáo ta chiến đấu mấy chục năm, thật vất vả muốn quang vinh mới có thể trở thành đường chủ, đột nhiên…”
“Tả hộ pháp, ta mới vào giáo được ba năm.” Vai chính đang trợn to mắt nhỏ giọng đáp.
“Ta chỉ đang lấy ví dụ thôi!” Tề Thiên Tá giơ tay đập một cái vào gáy hắn ta, “Ngươi phải lĩnh hội được tâm tình bi phẫn này, ngươi trung thành tuyệt đối nhiều năm như vậy, chỉ muốn lấy được nữ tử mình yêu về nhà, nhưng giáo chủ lại không đồng ý, trời xanh bất công!”
“Ta nhất định sẽ đồng ý.” Giáo chủ vô cùng phấn khởi mỗi ngày đều đúng giờ tới tham gia trò vui nhấc tay nói.
“…” Tề Thiên Tá bất lực buông thõng vai, cứ thế này đến lúc nào mới có thể tập luyện xong?
Thời gian cứ trôi qua trong những ngày bận rộn mà náo loạn vội vã, trước khi đại hội sắp bắt đầu một ngày, giáo chủ vẫn luôn cười hớn hở đột nhiên biến sắc, trịnh trọng nói với Tề Thiên Tá: “Nếu diễn hỏng, làm cho bản tọa mất mặt, ngươi tự mình ăn ‘Tề Thiên độc vương’ đi, bản tọa đỡ phải ra tay.”
Lời này làm cho Tề Thiên Tá bị dọa sợ, buổi tối kéo Hữu hộ pháp cằn nhằn một thôi một hồi, chỉ còn mỗi nước khóc nấc lên,
“Ngươi đưa ta tới đây, ngươi đã đảm bảo ta sẽ không có vấn đề gì!” Nhìn chằm chằm Thẩm Hữu, Tề Thiên Tá hiếm khi lại lộ ra vài phần yếu đuối.
Thẩm Hữu hơi nhíu mày, không hiểu giáo chủ lại nổi điên gì, không có chuyện gì tự dưng lại dọa Tề Thiên Tá làm chi? Khẽ thở dài, đợi nửa ngày sau mới thốt ra một câu: “Đừng sợ.”
Sợ cũng được, không sợ cũng được, đại hội ma đạo chín môn mười phái, vẫn tới theo đúng hạn.
Ngày mùng 10 tháng 10, chín môn mười phái, ba mươi sáu động, bảy mươi hai đạo, tất cả tà ma ngoại đạo lớn lớn nhỏ nhỏ, đều tụ hội ở Thanh Hồng ngục. Cờ lớn vô sắc, chiêng trống rợp trời, làm cho ma giáo ngày thường vắng vẻ lạnh lẽo trở nên náo nhiệt vô cùng.
Giáo chủ hôm nay mặc một bộ trường bào màu đen, bên ngoài khoác một tầng lụa mỏng màu đen thêu hoa văn ngọn lửa bằng chỉ bạc, đầu đội thông thiên quan có nạm hắc diệu thạch, làm cho tuấn nhan diêm dúa lẳng lơ càng thêm tà tứ.
Mà Hữu hộ pháp, thì lại mặc một cái áo ống tay nhỏ màu đỏ, thoạt nhìn vô cùng… kì cục.
Tề Thiên Tá cảm thấy bộ trang phục này chưa đủ thần bí, đến lúc đó khó mà có thể dọa mọi người sợ, liền tìm một miếng vải đen che mặt.
Giáo chủ nhìn thấy, vội ngăn lại nói: “Tiểu Tả, không dùng vải đen được đâu, dùng cái này đi.” Nói xong liền đưa cho Tề Thiên Tá một cái khăn lụa đỏ.
Tề Thiên Tá giật giật khóe miệng, nhìn Hữu hộ pháp mặt không đổi sắc cũng đang đeo một cái.
“Vậy là được rồi, hai người các ngươi chỉ cần có thêm một dải lụa đỏ nữa là có thể bái đường được rồi!” Giáo chủ vỗ tay cười to.
Tiệc sắp bắt đầu, mọi người Hữu hộ pháp mặc y phục tươi màu, tuy rằng nhìn có chút quái dị nhưng không ai dám lên tiến, vội vàng tỏ vẻ kính nể.
Đầu tiệc là các môn phái tiến cống tặng lễ vật cho ma giáo, sau đó giáo chủ nâng chén ăn tiệc cùng mọi người, bầu không khí coi như là không tệ, khi tiến hành thuận lợi được một nửa, tình huống bất ngờ nổi lên.
“Trong rượu có độc!” Tả hộ pháp đột nhiên hô to một tiếng, chỉ trong nháy mắt Hữu hộ pháp bắn một cái đinh hoa đào đánh vỡ chén rượu trong tay giáo chủ, làm cho bộ y phục màu đen kia ướt đẫm.
“Loạt xoạt—— ” phía dưới nơi chỗ ngồi, có mười mấy người đột nhiên đứng dậy.
“Các ngươi là muốn tạo phản?” Giáo chủ ném cái chén trong tay ra, lạnh mặt nhìn người cầm đao.
“Ma đầu, ngươi chia rẽ ta và Mỹ Mỹ, lại còn giết mười chín miệng ăn trong nhà ta, ta với ngươi không đội trời chung!” Người cầm đầu đau đớn nói, từng chữ như đẫm máu cùng nước mắt.
(Bản gốc là tươi tốt, méo hiểu tươi tốt tiếng hán việt là cái gì nên t đành để là Mỹ Mỹ nghe cho moe =)
“Ồ? Mỹ Mỹ là ai?” Giáo chủ nhíu mày, tựa hồ rất hứng thú với tên của cô nương này, “Nhi nữ tình trường, khó trách ngươi không thể làm được việc lớn.”
“Ít nói nhảm đi!” Người dẫn đầu hừ lạnh một tiếng, cầm đao xông lên.
Giáo chủ cũng hừ lạnh một tiếng, hắn còn chưa động thủ, Hữu hộ pháp đã xuất hiện trước mặt, bắn đinh “vèo vèo vèo” làm tất cả binh khí rơi xuống đất, lại “vèo vèo vèo” những người kia ngã xuống đất.
Người ở những môn phái khác vội né, đinh hoa đào của Hữu hộ pháp không có mắt, cho dù bị thương giáo chủ cũng sẽ không bồi thường.
Mấy người bị ngã ngoan cường bò dậy, giáo chúng xung quanh nhanh chóng xông lên, chế phục mấy người kia, sau đó thành thạo trói gô người lại.
“Các ngươi phạm thượng làm loạn, mưu đồ ám sát giáo chủ, là muốn chịu tội gì đây!” Giáo chủ từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi tư thế, nhưng mọi người đều kính phục không thôi, không hổ là giáo chủ, gặp nguy không loạn, thậm chí còn rảnh rỗi cắn hạt dưa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.