Hỏi thế gian, tình là gì? Là bi ai? Là viên mãn? Là cười? Là khóc? Hay chẳng qua chỉ giống như là một cơn gió thoảng lướt ngang qua đời nhau? Nếu như đã thật tâm yêu, trọn vẹn kiếp người đều sẽ chẳng thể nào thay đổi. Nếu như đó chỉ là một sự rung động nhất thời, thì sau hết thảy cũng chẳng thể nào đến bên nhau. Nếu như đã là định mệnh, sẽ mãi mãi tương phùng.
Yêu có gì mà khó? Phải làm sao để giữ cho nó bền vững mới gọi là khó khăn. Yêu chính là yêu, không tạp chất, không suy nghĩ nhiều, cứ như vậy mà giống như con thiêu thân lao đầu vào trong hố lửa. Chính vì thế, tại sao không thể thử mở ra cho riêng mình một cánh cửa - cánh cửa của tình yêu thương và cũng là cánh cửa của hạnh phúc mĩ mãn? Tất cả, tất cả đều giống như một trò chơi của định mệnh khiến cho ta quay cuồng không thể nào tìm ra được lời giải đáp.
Bao nhiêu khó khăn, gian khổ chào đón trong tình yêu, hay sẽ là nụ cười rạng rỡ nhất đứng chờ? Tất cả đều phải phụ thuộc vào sự giải đáp của thời gian. Tất cả, hết thảy đều là chìm trong mộng mị. Trong trò chơi tình ái, ai mới chính xác là một kẻ thua cuộc?