Bốn mắt nhìn nhau, tớ không thể cử động bởi quá bất ngờ, Không ngờ tớ lại đụng chạm cơ thể với một cậu trai như thế này, mà người đó lại là Trình Dương cơ chứ. Trong một chốc tớ cảm nhận được thân nhiệt của cậu ấy rất nóng, cứ ngỡ là bị cảm rồi ấy.
Sau khi được thả ra, tớ vẫn thấy mặt cậu bạn đỏ nhiều lắm kìa, chắc không phải ngại đâu, vì xung quanh cậu ta toàn gái bao vây kiểu gì cũng đã quen với tình cảnh này rồi.
Thế nên tớ suy nghĩ theo cách khác, tay tớ đưa lên chạm nhẹ vào trán Trình Dương, cậu ấy cũng ngạc nhiên lắm, mở to mắt mà nhìn thẳng vào mặt tớ.
Đúng là sốt thật, ủa mà...hành động này của tớ có hơi kì cục thì phải.
Tớ ngay lập tức rụt tay lại, mặt cũng cúi xuống như lời xin lỗi trong e ngại.
- Hình như...cậu bị cảm rồi kìa.
- ..Vậy sao.
Trời ơi vì cái hành động ngu ngốc trong vô thức kia mà không chỉ tớ, cả Trình Dương cũng ngượng ngùng rồi đưa tay che miệng xoay qua chổ khác.
- À tớ có thuốc này, để tớ lấy cho cậu.
Chắc đây cũng là cách để dừng lại không khí ngột ngạt màu hồng này.
Sau khi đưa sách cho bác Phi thì tớ về bàn học lấy ra cả một vĩ thuốc cảm, thật ra lâu lâu tớ mới bệnh một lần, nhưng mẹ tớ đã dặn lúc lên thành phố A phải chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cần thiết bên người, đề phòng có trường hợp xảy ra, vì tính mẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xinh-nhi-my-mong-cua-cau-thanh-chan-roi/2972566/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.