Giữa trời nóng bức gần 27°, tán cây in bóng xuống mặt đất, tiết trời vẫn còn lưu luyến hơi ấm của mùa hè. Tớ và Trình Dương tản bộ trên vỉa hè ảm đạm, không ai nói lời nào, cậu ấy chắc cũng đang cảm thấy khó hiểu, sắc mặt cũng có chút mệt mỏi. Hiện tại tớ vẫn đang cố tìm lời nào để nói cho hợp tình hợp lý đây, để giải thích cái hành động thiếu suy nghĩ vừa rồi.
- Hôm nay trời đẹp nhỉ?
- Cậu kêu tôi việc gì?
Tớ chỉ tay về phía góc nhỏ của một con hẻm, xung quanh khá vắng vẻ, một con mèo lông trắng như tuyết đang nằm trên tấm carton bị vấy bẩn. Mục đích là để đánh trống lản.
- Nhìn kìa!
Ngay lập tức tớ phi nhanh đến bên cục bông biết đi ấy. Trình Dương thở dài rồi cũng theo sau. Trên đời này, thứ làm tớ tan chảy trái tim, chỉ có thể là mèo. Lông của nó không trắng lắm vì bùn đất thôi, có lẽ là mèo hoang.
Tớ bế em lên rồi đưa nó về phía Trình Dương:
- Haha, cậu thấy có đáng yêu không?
- Nó bị bẩn rồi.
May mà tớ có thừa một thanh xúc xích, là bác bán đồ ăn ở căn tin cho tớ ấy mà. Nhìn nó ăn rất nhanh, ngoạm phát đã hết một miếng to.
- Dễ thương thế này mà bị bỏ rơi à, buồn lắm phải không?
- Mèo thì làm gì có cảm xúc, nó chỉ là loài động vật vô tri thôi.
Trình Dương cứ đứng đấy mà phát biểu mấy lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xinh-nhi-my-mong-cua-cau-thanh-chan-roi/2972557/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.