Lâm Vũ Chi ngây người nhưng lại chả buồn quan tâm, nghiến răng vài cái: “Được thôi, là do anh muốn em nói đấy.”
Trong khoảnh khắc đó Lâm Vũ Chi hùng hồn hệt như Thẩm Chiếu vậy. Cậu đẩy mạnh Đường Hành Thiên ra, cố vờ như không thấy vệt thâm đen nhàn nhạt dưới mắt của đối phương và cả nỗi đau đớn, mờ mịt trong nháy mắt đó.
“Anh bận quá rồi, em không muốn làm chậm trễ anh, nên là, chia tay.”
Lúc Lâm Vũ Chi nói thì trong sân bay sau lưng vừa hay có máy bay cất cánh. Tiếng động cơ kêu ầm ĩ bên tai muốn thủng màng nhĩ nhưng Đường Hành Thiên vẫn đoán được lời của Lâm Vũ Chi qua khẩu hình của đối phương.
Chia tay?
Đường Hành Thiên sửng sốt, sau đó thì không biết mình bây giờ nên khóc hay nên cười nữa. Nhưng hắn biết chắc chắn sắc mặt của mình bây giờ rất khó coi.
Đúng thật là vì để ở bên Lâm Vũ Chi nên hắn đã cắt hết thời gian nghỉ lễ và nghỉ ngơi của mình. Tối qua sau khi gọi điện thoại với Lâm Vũ Chi xong hắn còn phải viết bản thảo luận văn tới ba giờ sáng, sáng sớm hôm nay năm giờ đã đứng đợi trước cổng sân bay rồi.
Hắn không hề nói cho Lâm Vũ Chi biết vì hắn cảm thấy chuyện này chẳng có gì hay để nói ra. Nhưng bây giờ hắn không biết mình có nên thấy vui vì Lâm Vũ Chi đã biết suy nghĩ cho mình rồi không nữa?
Đm, mẹ nó ai cho phép em ấy hiểu chuyện thế này hả?
Đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-nguoi-dung-theo-duoi-ta/3532690/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.