Trần Ngọc My dậy từ rất sớm, cô chẳng biết bản thân mình đã làm sao nữa nhưng hôm nay cô lại có cảm giác thật bình yên, đã rất lâu rồi cô chưa cảm nhận được sự tồn tại của bình yên. Ngồi ngoài vườn cùng tách trà nóng, những miếng bánh thơm ngon, những tiếng chim líu lo và những làn gió thoang thoảng hương hoa.
Nhưng vừa hưởng thụ cảm giác yên bình đó chưa được bao lâu thì một tiếng reo điện thoại vang lên phá tan không khí yên bình của cô.
Trần Ngọc My nhìn vào dòng số trên điện thoại, vẻ mặt nghi ngờ, đó là một số lạ.
Chần chừ một lúc thì cô cũng chịu bắt máy một giọng nói cao vót vang lên, nhưng vừa nghe thôi cô cũng biết người bên kia là ai, hẳn là Lâm An chứ chẳng còn ai, nhưng sao cô ta lại biết số của cô, thấy cô không trả lời cô ta lại nói.
- Ngọc My...cô còn ở đó không.
Lúc này cô mới bừng tỉnh, sao hôm nay cô ta lại chuyện khác vậy.
- Còn.
Trần Ngọc My chỉ thốt ra một chữ nhẹ nhàng rồi cầm ly trà nhâm ni.
- À... thât ra thì...Trần Ngọc My...tôi biết là cô sẽ không tin nhưng mà ngày mai cô có thể gặp tôi được không.
- Tại sao?
- Thì cô biết đó...chuyện hôm bữa là tôi có sai và cả chuyện trước đây nữa, những ngày gần đây tôi đã suy nghĩ rất kĩ, nếu cứ tiếp tục như vậy e rằng chuyện của chúng ta không biết khi nào mơi kết thúc, chi bằng gặp nhau một lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-mot-lan-yeu-em/2974896/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.