Triệu Y trở về biệt thự khi tâm trạng ổn hơn chút, cô uống ly sữa và lên giường đi ngủ.
Ngày hôm sau cô đến công ty làm việc và có hỏi Quân Hàm về giờ bay của anh. Cô làm việc đến giờ nghỉ trưa xong thì sửa soạn ra sân bay đón anh mặc dù anh bảo không cần. Đứng ở sân bay cả tiếng đông hồ cô mới nhìn thấy anh đi ra. Đang tươi cười vẫy tay thì cô chợt khựng lại đứng hình. Cô gái tên Vân Nhung từ đằng sau chạy lại khoác tay anh rất thân mật, anh không nói gì mà mặc kệ cô ta bám lấy anh. Cố Phong Thần nhìn thấy cô thì ngạc nhiên lắm, chẳng phải anh nói không cần đón sao. Mới không gặp hai tuần nhìn cô ốm đi rất nhiều, chắc lại không ăn uống gì . Ngay lúc này chỉ muốn đi đến ôm lấy cô nhưng nghĩ đến hình ảnh kia anh lại không khỏi tức giận. Cô thong thả bước lại gần
\- Anh về rồi à, đi xa có mệt không? Triệu Y rất ân cần.
Cô ả Vân Nhung đứng bên cạnh lên tiếng.
\- Triệu Y không phải lo đâu có tôi bên canh Thần làm sao mà mệt được. Đúng không Thần.
Cố Phong Thần ngay lúc này chỉ muốn gạt phăng tay của Vân Nhung ra khỏi người mình nhưng đến cuối cùng chỉ giữ im lặng không nói. Triệu Y cười nhếch môi.
\- Thì ra hai tuần đi công tác là ở bên cô ta à, vậy mà tôi còn lo cho anh nữa chứ. Thật nực cười. Nói xong cô quay đi không nói thêm lời nào. Cô sợ nếu đứng thêm cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-vi-khong-o-ben-em-som-hon/1924059/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.