Một đêm dài trôi qua, ánh nắng chói chang vươn lên sưởi ấm không khí mùa đông se lạnh.
Sáu giờ sáng, tiểu Thịnh thức giấc cứ kêu ' ư a' tay chân vẫy đạp lung tung trong nôi, ngoan ngoãn chứ không hề quấy khóc làm phiền ba mẹ, nhưng cũng đủ khiến họ thức giấc.
Lúc này, Mã Cận Nam hôn liên tục vào khuôn mặt của Kỳ Phương mấy cái, bàn tay vốn đang ôm ấp chặt khít cơ thể của cô, giọng điệu ngoái ngủ cất lên:
"Em ngủ tiếp đi, con để anh chăm cho ~"
Cả đêm qua Mã Cận Nam giành hết việc chăm con, cứ cách ba giờ đồng hồ là lật đật hâm sữa cho bú, rất ra dáng
' ba bỉm sữa '.
Sau đó, Mã Cận Nam bế tiểu Thịnh đặt lên trên giường, nhanh chóng vào trong vệ sinh cá nhân để còn thay bỉm và cho con uống sữa.
Kỳ Phương không thể ngủ tiếp cũng lười biếng xuống giường, nằm nghiêng chơi đùa với con trai, da mặt ửng hồng hạnh phúc vốn ngập tràn trong lòng, vừa cưng nựng cậu bé vừa cất tiếng:
" Tiểu Thịnh ngoan quá đi, cả đêm không hề quấy khóc chút nào, ngoan hơn lúc ở nhà ngoại nữa. "
Chiếc rèm cửa được kéo ra, ánh nắng lập tức xông vào phòng ngủ. Và lúc này, Mã Cn Nam thân trên trần bế tiểu
Thịnh ra gần cửa kính vừa để tắm nắng vừa cho uống sữa, một hình ảnh Kỳ Phương không cần dùng bữa sáng cũng thấy đủ no.
" Chậc, chậc, uống từ từ thôi con trai ~"
Kỳ Phương ôm ấp chiếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-vi-da-yeu-anh/3739409/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.