" Không liên quan thì thôi nha ~"
Hai mắt Kỳ Phương có chút căng tròn, sau đó lập tức phản ứng vùng vằng đứng dậy tránh xa Mã Cận Nam, cao ngạo lên tiếng:
" Thì thôi!"
Mã Cận Nam bật cười với sắc mặt vô cùng lưu manh cà chớn, đứng dậy theo Kỳ Phương chủ động dang tay ôm lấy, đây lần đầu tiên khi anh hồi phục trí nhớ.
" Sau này em xen vào cuộc sống của anh đi, quản lý và sắp xếp lại, đừng để cô gái nào thích anh hết, anh cũng bực bội lắm! "
"Anh làm gì vậy? Bỏ ra!"
Lòng tự trọng của Kỳ Phương dâng lên, cô vốn dĩ đã quá mệt mỏi khi cố chấp trong tình yêu này, nên lập tức vùng vẫy xô đẩy Mã Cận Nam ra khỏi, đôi mắt to tròn ứa lệ long lanh, nghèn nghẹn nói tiếp:
" Cận Nam, em xin anh đừng để cho em hy vọng nữa được không, em thực sự đã hết sức chịu đụng hay phải chờ đợi rồi! "
Mã Cận Nam nghiễn chặt hàm răng, sắc mặt trở nên nghiêm túc không còn đùa giỡn, bàn tay đặt bả vai của Kỳ Phương giữ cho đứng yên, từ tốn lên tiếng:
"Em nghĩ anh muốn kết hôn lý do vì tiểu Thịnh sao? Nếu vì thằng bé anh có cần phải đợi đến giờ mới đề nghị như thế không? Một khi anh quyết định điều gì, nhất là hôn nhân, anh luôn phải suy nghĩ rất kỹ, thời gian mấy tháng qua là để anh kiểm tra trái tim mình, muốn biết mình là yêu em hay vì trách nhiệm. Giờ đây, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-vi-da-yeu-anh/3738807/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.