🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
“ Em và anh ta làm gì trong xe gần hai mươi phút? ”

Đôi mắt Kỳ Phương dao động nhìn người đàn ông đối diện, giờ đây đã biết lý do tại sao Mã Cận Nam có thái độ bất thường như thế. Nhưng rồi, cô cười nhạt một cái, lướt qua anh từ tốn bước đến tủ quần áo cẩn thận treo lên áo vest của Hàn Tử Lương, sau đó quay lại bàn trang điểm tháo ra bông tai và đồng hồ đặt xuống, nhàn nhạt hỏi lại:

“ Anh hỏi làm gì?”

Chắc anh sẽ nói là ‘ không nói thì thôi!

Nhưng không, lần này Mã Cận Nam không chịu ôm bụng thắc mắc, dứt khoát đi tới gần với Kỳ Phương xoay cơ thể mảnh khảnh của cô quay lại, tuy chỉ sinh con vừa được hai tháng nhưng cô về dáng rất nhanh, bạn học chẳng ai thắc mắc hay nghi ngờ.

“ Tại sao không trả lời?

"

Kỳ Phương lập tức phủi tay, tức giận lên tiếng:

" Liên quan gì đến anh?"

“ Tôi nói cho em biết, tiểu Thịnh chỉ có duy nhất một người ba là Mã Cận Nam tôi, tôi không cho phép...” (1)

Anh yên tâm, tiểu Thịnh con anh không ai giành đâu.

Mã Cận Nam hít lấy một hơi, nhưng căn bản cơn nóng không hề thuyên giảm, chỉ mỗi giây càng tăng thêm bởi thái độ của Kỳ Phương hiện tại.

“ Em không muốn kết hôn lý do là vì anh ta đúng không?”

Kỳ Phương lặng người, từ trong đôi mắt to tròn trào ra hai giọt lệ long lanh khiến tâm tình đối phương dần dần nguội lại. Thế nhưng, cơn nóng hừng hực không biến mất, nó được truyền sang cho cô, tâm lý phụ nữ sau sinh nhạy cảm mất hẳn kiểm soát, bàn tay dùng sức đập vào lồng ngực của Mã Cận Nam một cái thật mạnh, điên tiết gào lên:



“ Lý do? Vậy lý do anh muốn kết hôn với tôi là gì? Trong lúc tôi mang thai con anh thì anh theo đuổi cô gái khác, trong thời gian tôi sinh con ở cử anh có quan tâm tôi không, hay anh qua lại với Nhạc Ỷ Mễ, anh chưa bao giờ đặt tôi ở trong lòng vậy kết hôn để làm gì? Anh nói đi? Ràng buộc với nhau bằng tờ giấy và hôn lễ đó để làm gì chứ? ”

- Tôi và Tử Lương có làm gì hay ngủ với nhau cũng không liên quan đến anh, anh lấy tư cách để xen vào chuyện riêng tư của tôi? Anh chỉ là ba của tiểu Thịnh thôi! ”

Hàng lông mày Mã Cận Nam gắt gao chau lại, ánh nhìn tập trung quan sát Kỳ Phương lúc này, nhận thấy rõ ràng sự thay đổi ở tính cách của cô.

" Tôi theo đuổi ai chứ? Lúc tôi muốn giải thích thì em bảo đâu có nghĩ gì, khi đó em chịu nghe không? Còn nữa, tôi qua lại với Nhạc Ỷ Mễ khi nào? ”

Kỳ Phương đưa tay gạt giọt nước mắt đang dính trên mặt, ánh mắt nhìn Mã Cận Nam vô cùng lạnh lùng, tiếp tục nâng giọng cất lên:

“ Bởi vì tôi biết mình chẳng là gì của anh nên tôi nghe anh giải thích làm gì? Tôi có quyền can thiệp xen vào cuộc sống của anh ư? Không qua lại với Nhạc Ỷ Mễ vậy tại sao trên lưng áo của anh dính son môi, và vào đúng ngày chị ta đến tập đoàn tìm anh?”

Oe oe oe...

Kết quả tiểu Thịnh giật mình òa khóc bên trong chiếc nôi. Nghe tiếng khóc của con trai thơ dại, Kỳ Phương mới thực sự bừng tỉnh rồi trở nên hoảng hốt, đột nhiên nước mắt cô tuôn ra nhiều hơn và mất sự kiểm soát, quýnh quáng chạy đến ôm con vào lòng dỗ dành trong sự ray rức tủi thân.

" Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi con trai của mẹ...mẹ tệ quá...hức....”

Lần này, Mã Cận Nam xót cả mẹ lẫn con, cơn giận trông anh thực sự biến mất, hành động hay giọng điệu đều vô cùng nhẹ nhàng, bước tới gần với hai mẹ con lên tiếng:

“ Đưa con đây anh dỗ. ’

"

Kỳ Phương dứt khoát xoay lưng, con khóc bao nhiêu mẹ khóc bấy nhiêu, nhưng vẫn cố chấp ôm lấy khư khư tiểu Thịnh trong lòng không cho Mã Cận Nam đụng chạm.

Và rồi, Mã Cận Nam mất sự kiên nhẫn khi tiểu Thịnh càng lúc càng khóc lớn hơn, nhưng giọng điệu tha thiết chứ không hề cáu giận, cất lên:

‘Kỳ Phương, em đừng bướng bỉnh nữa, con khóc nhiều không tốt đâu, đưa cho anh dỗ.”



“ Con tôi, tôi dỗ! Anh về đi, anh về với mấy cô gái anh thích đi, mẹ con tôi không cần anh cũng không dám làm phiền đến anh! ”

“ Em nói lung tung gì thế...mau đưa con cho anh.

"

Cánh cửa phòng ngủ gấp gáp được bà Kỳ mở ra, tiếng khóc tiểu Thịnh vang dội cùng Kỳ Phương khiến bà ấy nhất thời hoảng loạn, luýnh quýnh chạy vào bên trong.

“ Xảy ra chuyện gì vậy?”

Thế nhưng, cả hai đều im lặng không ai trả lời, bà Kỳ tiếp tục nhìn lên Mã Cận Nam đến sang Kỳ Phương, sau đó bước đến bế lấy tiểu Thịnh đang khóc từ trong tay cô, lại nói:

“ Làm gì mà để tiểu Thịnh khóc nấc lên vậy? ”

Mã Cận Nam cúi mặt nhỏ nhẹ trả lời:

' Tại tụi con lớn tiếng quá nên thắng bé giật mình...

Lúc này, sự bức bách khó chịu trong lòng của Kỳ Phương vẫn chưa tiêu tan, đôi mắt ứa nước vô cùng căm hờn nhìn Mã Cận Nam, lên tiếng:

Anh về đi, sau này có đến thăm con thì đến ban ngày, buổi tối không thích hợp cho mối quan hệ của chúng ta đâu, Nhạc Ỷ Mễ hay Diệp Tuệ của anh sẽ ghen đó.”

“ Kỳ Phương... ”

Thấy thế, bà Kỳ lên tiếng:

'Cận Nam, thôi tạm thời con về đi, khi nào hai đứa bình tĩnh rồi nói chuyện sau.'
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.