🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau


•Ba tuần sau...

Ở một vị trí đứng đầu Mã Thị, lại thêm Mã Đại Kính không phụ giúp, có cái danh Tổng giám đốc nhưng chẳng chịu làm việc, lại thêm tập đoàn chuẩn bị đấu thầu hai dự án lớn khiến cho Mã Cận Nam thực sự đuối sức.

Ba tuần nay Mã Cận Nam dành thời gian cho hai mẹ con Kỳ Phương rất ít, chỉ đến buổi sáng tranh thủ ẵm con tắm nắng và cho uống sữa hôn hít lấy mùi cho đỡ nhớ thương, sau đó rời đi ngay vì bận công việc, buổi tối nếu thu xếp về sớm thì ghé ngang nhìn con một chút.

Mặc dù bà Kiều Hoa có giải thích lý do, nhưng Kỳ Phương hoàn toàn không tin, cho rằng anh có người phụ nữ khác, vốn dĩ anh chỉ cần con chứ đâu để cô trong lòng.

“ Ê Kỳ Phương, chiều nay Nhạc Ỷ Mễ đến tìm Mã Cận Nam á, vào văn phòng làm việc của anh ta rất lâu luôn đấy.”

Nỗi buồn trong lòng của Kỳ Phương tiếp tục nhân lên, việc Hàn Sướng đến đây chỉ với mục đích báo cáo với cô, thực sự lúc chiều rất muốn vào đó đánh ghen thay cô.

Và rồi, Kỳ Phương chỉ mỉm cười lắc đầu, bàn tay nhẹ nhàng gấp lại áo quần cẩn thận cho tiểu Thịnh, nhàn nhạt lên tiếng:

"

‘Cậu nói với tớ làm gì? ”

'Cậu phải làm cho ra lẽ chứ, phải cho Mã Cận Nam cắt đứt hoàn toàn với Nhạc Ỷ Mễ đó, còn với Diệp Tuệ kia nữa, nó cứ đi rêu rao bảo là được Mã Cận Nam theo đuổi.”

Bàn tay Kỳ Phương dừng lại, ngẩng nhìn sang Hàn Sướng, nghiêm túc nói:

“ Tớ có là cái gì của anh ấy đâu mà làm cho ra lẽ chứ, tớ lấy tư cách gì đây?

Mẹ của con anh ấy hả? ”

Hàn Sướng thở dài buồn rầu, vừa thương vừa xót vừa tức, tức là vì Kỳ Phương cứ đâm đầu yêu một người chẳng ra gì, thả thính hết cô gái này đến cô gái khác.



“ Nếu vậy thì cậu dứt khoát, rạch rồi mối quan hệ với Mã Cận Nam đi, để khỏi phải đau lòng tổn thương vì anh ta nữa.”

Kỳ Phương cười nhạt một cái, vốn dĩ chính cô đã cố chấp hy vọng, chứ sự im lặng của Mã Cận Nam anh là sự dứt khoát quá rõ ràng.

Anh từng bảo là ′ tạm thời đợi đứa bé sinh ra đi rồi tính tiếp ’, nhưng con của cô hiện tại gần một tháng tuổi rồi....

“ Này, anh hai tớ vẫn còn quan tâm cậu lắm đấy, cứ hỏi thăm về cậu miết í, hay là làm chị dâu tớ đi, ba mẹ tớ rất là hiện đại, phóng khoáng.”

“ Thôi mà~ Lúc trước tớ không có tình cảm thì bây giờ càng không, tớ hiện tại chỉ muốn bình yên nuôi con.

Do sáng nay dậy trễ và có cuộc họp quan trọng, nên Mã Cận Nam đến thẳng tập đoàn và tối hôm trước cũng chẳng đến nên lòng anh đã hết chịu nổi, nhớ con vô cùng.

Tuy đã hơn chín giờ, nhưng ông Kỳ vẫn vui vẻ mở cổng cho Mã Cận Nam, không một chút khó chịu, nói:

“ Con bận lắm sao?”

“ Dạ, khoảng hai tuần nữa đã ổn, sẽ có nhiều thời gian hơn.

“Ừ, vậy con lên với tiểu Thịnh đi, thằng bé vừa mới khóc quấy.”

Nghe thế, Mã Cận Nam xót ruột hơn nữa, sự mệt mỏi đột nhiên biến mất đi nhanh về phía cầu thang, gấp gáp lên phòng với hai mẹ con Kỳ Phương.

Trùng hợp Mã Cận Nam vừa định mở cửa thì bỗng dưng cánh cửa được mở, đối diện với anh lúc này là bà Kỳ. Và rồi, anh lễ phép cúi đầu, lên tiếng:

“ Dì, con mới đến, thằng bé vừa quấy sao?”

“ Ừ, thằng bé quấy hơn nửa giờ đồng hồ, Kỳ Phương phải dỗ lắm mới chịu ăn sữa, giờ thì đã ngủ rồi. ”

Da.



Sau đó, Mã Cận Nam bước vào trong phòng, bà Kỳ cũng lịch sự rời đi cho anh tự nhiên. Chỉ là bên trong trống không, cánh cửa phòng tắm thì được đóng, đoán rằng Kỳ Phương bên trong nên anh chẳng làm phiền, cởi ra chiếc áo vest vắt vào thành sofa rồi tiến lại chiếc nôi ngắm nhìn con thơ, đưa tay chạm nhẹ vào đôi chân tròn trịa u ú, nụ cười dần dần xuất hiện rõ ràng trên môi.

‘Ngoan đừng quấy mẹ nha, đợi ba rảnh ba sẽ chơi cùng con.

Cánh cửa phòng tắm mở ra, Kỳ Phương trong bộ váy ngủ mới do vừa nãy bị tiểu Thịnh làm bẩn. Từ xa chậm chap tiến lại gần với hai ba con, nụ cười vui vẻ chưa kịp xuất hiện thì cô bỗng dưng nhìn thấy vết son màu đỏ in hằn trên lưng áo Mã Cận Nam, làm tim cô tan nát trong phút chốc.

Hốc mắt Kỳ Phương đỏ hoe, gấp gáp bước đến đẩy cánh tay của Mã Cận Nam, nâng giọng cất tiếng:

“ Anh đừng có chạm vào con em!

Mã Cận Nam chau mày, nhỏ nhẹ cất tiếng:

Em sao vậy chứ?

Vẻ mặt Kỳ Phương lạnh lùng thấy rõ, dứt khoát trả lời:

“ Con vừa mới ngủ, anh về đi.”

“ Tôi có làm gì đâu, nhìn con ngủ thôi, em lớn tiếng thế này con mới thức quấy đấy.”

Kỳ Phương xoay đi hướng khác, trong đầu cô lúc này toàn là hình ảnh Mã Cận Nam và Nhạc Ỷ Mễ ‘ thân mật ’ như cô đã từng có với anh, thực sự trái tim cô hiện tại vỡ ra từng mảnh.

Tại sao cô cứ yêu anh hoài như thế?

Tại sao cô cứ hy vọng những điều viển vông?

Từ nay cô không được phép!

“ Em cũng ngủ sớm đi, trễ rồi, vẫn còn đang trong tháng đấy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.