Do thức trắng mấy ngày liên tục, nên sắc mặt Mã Cận Nam cực kỳ kém, đôi mắt thấy rõ anh đang vô cùng mệt mỏi, suýt ngủ gục mấy lần nên bà Kiều Hoa và bà Kỳ bảo về nghỉ ngơi.
Buổi tối rảnh rỗi nên Hàn Sướng lái xe đến bệnh viện thăm hai mẹ con Kỳ Phương, sẵn tiện anh trai đang trực nên rủ vào thăm cùng. Lúc này, cả hai nhè nhẹ gõ cửa thông báo, ngay sau đó được bà Kỳ từ tốn mở ra.
“ Hai đứa đến thăm Kỳ Phương à?”
" Dạ."
Hàn Tử Lương lên tiếng:
“ Con bận ca phẩu thuật nên giờ mới được rảnh lên đây thăm Kỳ Phương.
Thực ra thì Hàn Tử Lương anh không bận lắm, nhưng vì ngại ngùng mà chẳng dám một mình vào thăm.
Hàn Sướng đưa mắt lung tung khắp nơi, sau đó cúi xuống thì thầm bên tai của Kỳ Phương, hỏi:
“ Mã Cận Nam đâu?”
“ Anh ấy về nhà nghỉ ngơi rồi. ”
Hàn Sướng bĩu môi một cái, đưa tay nựng yêu vào bàn chân của tiểu Thịnh khi cậu bé đang trong vòng tay của mẹ uống sữa, lí nhí chỉ đủ hai người nghe:
“ Vô tâm! Gần đến ngày sinh của cậu còn bỏ đi công tác, anh ta không có cấp dưới à? Đã vậy bây giờ còn về nhà ngủ ngon, trông khi cậu chăm con cực khổ ở bệnh viện... ”
Cạch...
Hàn Sướng chưa nói hết câu thì bị thu hút bởi cánh cửa phòng bệnh, lập tức mím môi im bật không dám hé răng khi nhìn thấy Mã Cận Nam bước vào.
Kỳ Phương bật cười, lí nhí nói:
“ Tớ giúp cậu giấu mà~"
“ Tớ có...có sợ anh ta à? "
Lúc này, ánh mắt Mã Cận Nam và Hàn Tử Lương bất ngờ va phải, anh ấy chủ động gật đầu như một lời chào, và dĩ nhiên anh cũng không mất lịch sự đến thế, đáp lại với đối phương.
Bà Kỳ lên tiếng:
“ Sao không ở nhà nghỉ ngơi một đêm, con vừa về mà.”
“ Con còn ổn với dễ ngủ lắm, lát nằm ở sofa ngủ tạm cũng được. "
Hai mươi phút sau thì Hàn Sướng và Hàn Tử Lương ra về, vốn dĩ có Mã Cận Nam nên không gian ngột ngạt chẳng được thoải mái. Sau đó, anh chậm chạp tiến lại chiếc ghế cạnh giường của Kỳ Phương ngồi xuống, nhìn ngắm tiểu Thịnh trên tay cô đang phê sữa lim dim muốn ngủ, lên tiếng:
“ Ai thế?”
“ Hàn Sướng, bạn em!”
“ Không phải, ý tôi là người đi cùng bạn em, mối quan hệ của em và người đó là gì? Thân thiết lắm sao mà tối qua có mặt? ”
Đôi mắt Kỳ Phương khẽ dao động dè dặt quan sát Mã Cận Nam, bờ môi mím nhẹ rồi lãng tránh cưng nựng âu yếm tiểu Thịnh, thờ ơ nói:
“ Anh hỏi làm gì? "
Mã Cận Nam nóng tính nổi cáu, sắc mặt u ám vô cùng khó coi, lên tiếng:
“ Không nói thì thôi!”
Sau bốn ngày ở bệnh viện thì hôm nay Kỳ Phương được xuất viện về nhà, sức khỏe của hai mẹ con đều ổn định bình thường.
Suốt bốn ngày qua Mã Cận Nam túc trực ở bệnh viện, chỉ về nhà nghỉ ngơi hai, ba giờ đồng hồ rồi lại vào ngay, công việc đều xử lý trên Laptop và giao phó cho trợ lý cấp cao.
Tình cảm của cả hai đã tốt lên một chút, trò chuyện nhiều hơn một chút vì có đứa bé kết nối làm chủ đề, tạo cho Kỳ Phương hy vọng rất nhiều điều ở tương lai.
Làm ba ở độ tuổi hai mươi sáu, vẫn còn khá sớm với một người như Mã Cận Nam, nhưng anh không hề thổi thác trách nhiệm đưa đẩy cho những người xung quanh, thay bỉm hay cho con ăn còn chuyên nghiệp hơn cả Kỳ Phương.
“ Rồi, rồi, rồi, không xong rồi! Sao tè lên người ba? Quần áo đầu ba thay chứ? ”
Sau đó, Mã Cận Nam tự mình bật cười một cách vô tri, không hề có chút cáu gắt khó chịu khi quần áo bị làm bẩn, nói tiếp:
“ Mấy ngày tuổi mà cũng làm nên chuyện quá ha, trưởng thành chắc chết con gái nhà người ta quá.”
Vừa vặn lúc này, Kỳ Phương từ phòng tắm chậm chạp từng bước tiến ra, nhìn thấy áo sơ mi anh ướt một vùng mà khiến cô nhíu mày, lên tiếng:
“ Áo của anh bị sao vậy? "
“ Vừa bị thằng không răng này tè lên đây.”
Kỳ Phương bật cười, nhìn xuống bàn tay anh đang thoăn thoắt lau chùi rồi mặc bỉm vào cho tiểu Thịnh.
“ Anh tính sao?"
“ Vào giật cho đỡ mùi, chứ tài xế sao chịu nổi. "
Thu dọn xong xuôi, Mã Cận Nam tự nhiên đi vào phòng tắm của Kỳ Phương. Lúc này, cô mỉm cười tủm tỉm nhìn theo, cảm giác hạnh phúc bao trùm lý trí, bắt đầu mơ mộng viễn vông.
Ting...
Âm thanh thông báo tin nhắn từ điện thoại Mã Cận Nam vang lên thu hút sự chú ý của Kỳ Phương, nụ cười trên môi dần dần thu lại đưa mắt tập trung suy nghĩ, sau đó bước tới cầm lên khi nó đặt cạnh tiểu Thịnh, màn hình mở sáng hiện lên dòng tin nhắn của một dãy số điện thoại không được lưu tên.
“ Anh đang làm gì vậy? "
Nội dung thể này cô nghĩ không phải là của nam nhân bạn anh gửi đến, mà cô đoán rằng phụ nữ nên mới gọi' anh’ ngọt ngào như vậy.
Ừ thì xung quanh Mã Cận Nam anh có quá nhiều bóng hồng, họ xinh đẹp hơn cô, họ quyến rũ hơn cô,...
Và rồi, Kỳ Phương cười nhạt đặt lại điện thoại xuống vị trí cũ, đôi mắt đỏ hoe thắm đượm bi sầu, đau buồn.
Thân hình cô bây giờ xồ xuề và đầy mùi sữa làm sao có thể so sánh với ai, hơn nữa dù cô có xinh đẹp đến đâu thì trong mắt anh chỉ là phiền phức ’, không bao giờ được để ý đến.
Mười phút sau Mã Cận Nam trở ra, trên người là chiếc áo sơ mi ẩm ướt. Anh nhanh chóng tiến lại chiếc giường có hai mẹ con Kỳ Phương, cúi xuống hôn hít vào tay, chân, khắp nơi trên người của tiểu Thịnh và nhất là chiếc bụng no sữa thơm tho, vừa lên tiếng:
“ Ba về nhé, sáng mai ba sang, không được quấy mẹ và hai bà biết không.”
Sau đó, anh cầm lấy áo vest và điện thoại, nhìn Kỳ Phương tiếp tục nói:
“ Tranh thủ con ngủ thì em cũng ngủ đi.”
"Dạ!"
Lồng ngực Mã Cận Nam nhộn nhạo lên, ánh mắt quyến luyến thấy rõ khi nhìn hai mẹ con Kỳ Phương, nhưng buộc phải đi về vì còn có quá nhiều công việc đang chờ anh xem xét phê duyệt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]