'' Woa.... chỗ này đẹp thật đó! '' Lâm Khả ánh mắt sáng rực nhìn khung cảnh trước mắt. Từ chỗ Lâm Khả đứng nhìn ra xa là một bãi biển thơ mộng hiện lên trước mặt, gió biển thổi vào người mang theo mùi hương của biển cả mát mẻ vô cùng.
Hà Thanh từ từ bước đến chỗ Lâm Khả đang đứng, gió biển đã làm dịu đi cái nóng của mùa hè. Cảnh quan nơi đây đúng là đẹp thật, có biển, có gió, có cây xanh và có cả người mình thương nữa. Hà Thanh trong lòng đã vui lên nhưng lại không tỏ vẻ gì bên ngoài, cô đang giận mà giờ lại vui vẻ thì chẳng phải đúng ý ai kia rồi.
Hà Thanh nhắm mắt cảm nhận tiếng sóng vỗ vào các mỏm đá rì rào liên tục, trong lòng Hà Thanh cũng cảm thấy nhẹ nhõm đi phần nào. Cô cảm thấy “ thật ra như thế này cũng tốt!”, nghĩ đến đây khoé miệng cô khẽ cong lên. Nếu không được ngủ bù vậy đi chơi cho tâm trạng khuây khoả một chút cũng là một cách nghỉ ngơi.
'' Haizzz.... Không có Lục kỳ đà đi theo đúng là tâm trạng tốt hơn nhiều.'' Bắc Tư Đình vẻ mặt thoả mãn nhìn ra phía biển cả mà nói.
Lời nói vừa dứt thì từ đằng xa đã vang lên một giọng nói vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến nỗi mà có hoá thành tro thì Bắc Tư Đình cũng nhận ra được.
'' Này.... Các cậu cũng tới đây chơi sao?'' Lục Ngôn giọng nói từ xa vọng tới, còn chưa thấy người đâu mà đã nghe thấy giọng anh chàng rồi.
Bắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-vi-da-de-em-cho-lau-nhu-vay/2899207/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.