Từ Hải quan sát xong thì đặt quyển sổ lại chỗ cũ, âm thầm đi đến chỗ Thúy Vân.
Trông thấy cảnh tượng trước mắt thì đen mặt một hồi…
Phụ nhân khi nãy còn vênh váo có chút xem thường người khác lúc này đangvểnh tai lắng nghe, đầu cứ gật gù liên tục như thể từ trước tới giờ đâylà lần đầu tiên được nghe thấy vậy, mấy nghệ nhân xung quanh cũng vâyThúy Vân thành vòng tròn, ai nấy đều mang theo vẻ mặt sùng bái vô biên…
“Các người cứ xem đi, loại họa tiết này không nên dùng nhiều màu sắc nhưthế, thứ nhất rất rối mắt, thứ hai chi phí cao. Cũng một loại bình gốmnày, tráng men trắng một lượt, sau đó dùng hồng cùng xanh vẽ họa tiếthoa sen, cánh hoa đi từ cổ bình xuống, lá sen trả dài theo bề ngang củabình… Rất đơn giản, không cần công phu cho lắm nhưng sẽ được yêu thíchhơn…”
Thúy Vân cao hứng nói, vẻ mặt đắc ý “tận tâm tận tụy” hướng dẫn chứ thực chất nàng toàn nói bừa cốt thu hút sự chú ý cho Từ Hải dễdàng hành động, khi thấy bộ dáng ngây ngốc của Từ Hải, Thúy Vân kêu gàotrong lòng.
Này, bộ mặt kia là sao? Không phát hiện ra manh mối gì sao?
Thấy vẻ mặt mếu máo sắp khóc của Thúy Vân, Từ Hải vội gật đầu, ý bảo nàng đã xong rồi. Thúy Vân thấy được ám hiệu của Từ Hải, tay khẽ nâng bình hoalên, môi trề ra lắc đầu vẻ thương tiếc vô hạn: “Xem ra ta phải đến nơikhác rồi, vẫn không hợp ý ta…”, đoạn, đem lọ hoa màu mè sặc sở được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-ta-chi-la-nhan-vat-quan-chung/2234892/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.