Thúy Vân nghĩ kĩ rồi, có lẽ nàng nên trở về thôi. Ở đây không giúp gì đượccho bọn họ, đi theo chỉ thêm rắc rối. Từ Hải nói đúng, một người khôngbiết võ công, chưa từng lăn lộn trên giang hồ như nàng nên tránh xa khỏi chốn này, đây là chốn ăn thịt người mà không cần lí do, không biết mình sẽ bị hãm hại khi nào, chết ra làm sao…
Mặc dù bản thân nàngcũng không biết mình đang ở đâu, thế nhưng chỉ cần dùng ngân lượng bảophu xe đưa mình trở về, việc ấy chắc cũng không đến nỗi nào, có điều hơi tốn kém một chút thôi! Nhớ tới đại tỉ Thúy Kiều của mình, trong lòngdâng lên nỗi xót xa…
Những tưởng đại tỉ có thể yên ổn để chờngày đoàn viên, nào ngờ xảy ra cớ sự này. Cũng không thể trách đại tỉđược, có một nam nhân yêu mình, đang lúc sống bơ vơ giữa chốn bán hoađầy chuyện thị phi ghê tởm, may mắn gặp được người kia, đương nhiên muốn rời đi tìm hạnh phúc rồi…
Bất giác Thúy Vân lại nhớ tới LụcChâu, từng hình ảnh của Lục Châu trong quá khứ ồ ạt đổ về. Đó là một côbé, trước kia lúc nào cũng lẽo đẽo đi theo đại tỉ, bảo gì làm đó, rấtngoan ngoãn trung thành; sau này gia đình nàng có biến, Lục Châu làngười duy nhất ở lại chịu khổ cùng, lúc đại tỉ bị bán vào thanh lâu, Lục Châu cam chịu im lặng đi theo chăm sóc cho đại tỉ… Một con người từngcó tình có nghĩa như vậy, không hiểu vì sao trở thành thế kia.
Lục Châu thay đổi, Kim Trọng thay đổi… vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-ta-chi-la-nhan-vat-quan-chung/2234890/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.