Thời gian rồi cũng nhanh chóng trôi qua. Mọi việc cũng thay đổi. Chỉ có những cảm xúc ban đầu trong trẻo, tươi sáng mới theo ta một chặng đường dài thậm chí là suốt đời không thể quên được. Con người khi sống giữa sự xô bồ này mấy ai hiểu được hết chính mình, hiểu hết những mong muốn của mình. Và đôi lúc bất cứ ai cũng sẽ chậm lại một lúc để nghĩ kĩ hơn về những chặng đường đã qua. Chút ít tiếc nuối, chút ít hoài vọng, chút ít nhớ mong. Nhưng chúng mãi mãi, vĩnh viễn chỉ là quá khứ, không thể nào thay đổi được. Và dù con người ấy có biết hiện tại của mình là không như mong muốn như rốt cục cũng chẳng đủ dũng cảm để thay đổi điều gì. Và có thể một lúc nào đó, ta của 10 năm sau, 20 năm sau sẽ lại cảm thấy hối hận về chính mình của ngày hôm nay với những quyết định như thế này. Cứ như thế, dù ta cứ mãi nói với mình rằng "Hãy nỗ lực sống hết mình của ngày hôm nay để ngày hôm sau không phải nuối tiếc". Nhưng thực chất có mấy ai làm được điều đó.
Có thể tách rời chính mình ra khỏi mọi cuộc vui thực sự là một nỗ lực lớn lao. Ai có thể chống lại mọi cám dỗ của cuộc sống? Tiền bạc, địa vị, danh vọng, tình cảm.. Hơn hết thứ tưởng như khó nắm bắt nhất, khó có thể vụ lợi nhất lại có sức sát thương ghê gớm nhất. Nó lại là thứ khiến người ta xem là bình thường mà không phòng bị. Và lúc đó, quả thực dù bạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-phai-la-em/2550997/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.