Ông Văn ngồi nhìn chằm chằm vào người đàn ông trẻ tuổi mặc quân phục đang ngồi trên sô pha nhà mình, ông thở dài, lắc đầu. Kể từ con gái ông rời khỏi nhà cho đến nay, hầu như tuần nào người đàn ông này cũng ghé. Bất quá không cụ thể ngày, có khi ngày thứ, có khi cuối tuần. Có lúc buổi sáng, có lúc đêm tối. Ông than thở với bà Văn:
- Không lẽ tôi kêu nó dọn vào nhà mình ở luôn đi cho rồi. Nhìn thấy nó đến mà tôi đã ngán đến tận cổ đây.
- Ông dọa nó chạy mất đến lúc con gái mình về thì ông lấy đâu ra đền? Bà Văn nằm dài trên giường vẻ mặt chăm chú nhìn vào album hình ảnh trước mặt, nói bằng giọng lười biếng.
- Nhưng vợ à, khi nó đến em phiền nó tự nấu cơm ăn được không? Lí do tại sao anh là ba vợ mà phải nấu cơm cho nó chứ? Ông Văn nỉ non với bà.
- Ừm, anh muốn không nấu à? Vậy để em nấu cho.
- Không không.. Ông Văn lắc đầu như trống bỏi. Anh chỉ tức không thể bỏ thuốc vào cho nó "ngủm củ tỏi" cho rồi. Con gái mình thành ra như vậy mà nó.. nó vẫn đẹp trai ngời ngời như thế! Thật là quá thể. Ổng vỗ đùi, tức giận.
- Anh à, mưu sát sĩ quan đang làm nhiệm vụ quốc gia có tính là chống phá nhà nước không? Em vẫn muốn tái giá đấy!
- ..
"Bác, bác sao thế?" Tiếng nói của Sâm Phol kéo ông Văn ra khỏi mớ bòng bong mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-phai-la-em/2550996/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.