Sau ngày cả hai làm hòa với nhau, Thư luôn có mặt ở phòng bệnh để coi sóc Sâm Phol. Điều này làm cho em trai anh cảm thấy sung sướng. Vì hắn có thêm thời gian để đi "dây dưa" với vị bác sĩ khoa chỉnh hình kia. Từ hôm hiểu lầm đó, cô đã không thèm ngó ngàng gì đến hắn, khiến hắn thấy buồn bực. Thời gian hắn xin nghỉ cũng gần hết, hắn còn phải về thành phố C, vậy mà cả một câu nói cô cũng chẳng thèm dành cho hắn. Biểu hắn làm sao yên tâm mà rời đi. Thế là, hắn lên kế hoạch trong ba ngày phải có được lời hẹn ước của cô. Cái này anh trai hắn bảo là "trọng sắc khinh thân"!
Sâm Châu đã mấy bữa nay không xuất hiện trong phòng bệnh của Sâm Phol. Điều này chẳng ảnh hưởng gì đến anh cả. Vì anh đã có mối quan tâm khác. Ngày nào Thư cũng vào với anh, trưa quay trở về nấu bữa cơm cho anh, sau đó mang vào rồi ở đến tận tối mịt mới trở về nhà. Anh không muốn điều đó tí nào. Anh muốn cô ở hẳn luôn với anh, thế nhưng "tình ngay lí gian", anh đành "cắn rơm cắn cỏ" để cô về nhà. Anh còn ước gì mình có thể nằm viện thêm thật lâu để thừa hưởng sự quan tâm, chăm sóc của Thư với anh. Anh cũng không còn nhớ, trước đây khi mới bị thương, anh đã mong mình chóng lành để đón Thư về cho thỏa nỗi nhớ. Bây giờ thì anh lại mong ngược lại. Chắc chắn đợt này, anh trở về sẽ nhờ dì Sơrai và cô út đến nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-phai-la-em/2550975/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.