Quyết định quay trở lại bên cậu quả thực là điều mà cô không thể ngờ tới. Bởi lẽ, đã từng yêu đã từng rời xa, cô thấu hiểu nỗi đau đớn ấy dằn vặt và hành hạ bản thân đến nhường nào. Nhưng nếu cả đời này tiếp tục trốn tránh nỗi sợ của chính mình, thì cô sẽ mãi bị chôn vùi trong một góc tối tăm nào đó mà khóc lóc than phiền, oán trách số phận. Cứ thử một lần ích kỉ sống cho bản thân. Dù phải trả giá, cô cũng sẽ chấp nhận.
Đang trầm ngâm suy nghĩ, bỗng Đài Trang gọi điện, trong đầu cô cũng ngầm đoán ra lí do tại sao nó gọi cho mình, chưa kịp nói gì thì nó đã tuôn một làn hơi dài, lớn giọng mắng xối xả.
"Mày bảo gọi lại cho tao, thế mà từ hôm đó đến giờ mày im ắng không chút động tĩnh gì. Cuối cùng vẫn phải là tao chủ động gọi lại. Mày xem bạn bè mà sống như thế coi được à."
Hà Phương suýt chút nữa ong đầu vì tốc độ nhả chữ của Đài Trang. Biết cô bạn thân ưa nịnh nên cô đành nhún nhường, dùng những lời mật ngọt để làm mềm lòng cái đứa sáng nắng chiều mưa như nó.
"Em xin lỗi, chị tha thứ cho em được không?"
Nghe vậy, Đài Trang phần nào bớt hạ hỏa, và rồi nó nhanh chóng quay trở về trạng thái bình thường hằng ngày. Cái giọng nói chanh chua, thánh thót ấy lại vang lên.
"Được rồi. Bản cung thấy ngươi ăn năn hối lỗi nên tạm tha nhé!" Sau đó nó cười sảng khoái, tiếng cười giòn tan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-em-khong-the-yeu-anh/2789917/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.