Khi Minh Châu tỉnh lại, người đầu tiên cô nhìn thấy không phải Thế Trường mà là Túc Mạch, trong khoảnh khắc đó, lòng cô sinh ra sự hụt hẫng cùng cực.
Có lẽ cô nghe thấy Thế Trường gọi tên mình trước khi cô ngất xỉu cũng chỉ là ảo giác mà thôi.
Thế Trường đã không còn thương cô nữa, sao có thể lo lắng hốt hoảng khi cô ngất xỉu chứ?
Túc Mạch nhìn Minh Châu cuộn tròn trên giường bênh, sắc mặt bi thương thì vội hỏi:
“Em sao vậy Minh Châu? Có phải Thế Trường lại làm gì em rồi không? Để anh đi tìm anh ta tính sổ.”
Dứt câu Túc Mạch hùng hổ đứng dậy, Minh Châu vội cản anh ta lại, nói:
“Túc Mạch, đừng tìm anh ấy, cầu xin anh đó.”
Túc Mạch thấy Minh Châu như vậy thì chắc chắn mình đã đoán đúng, vì thế trong lòng càng thêm tức giận, anh ta quát to:
“Chẳng phải em đã hứa sẽ không gặp anh ta nữa sao? Em quên anh ta đối xử với em thế nào rồi à?”
Minh Châu cúi đầu thật thấp, lí nhí nói:
“Không... Anh Thế Trường đã khôi phục trí nhớ rồi.”
“Cái gì?”
Túc Mạch nghe vậy trong lòng sinh cảm giác bất an vô tận. Vốn dĩ anh ta đã rất khó khăn trong việc khiến Minh Châu động lòng với mình, bây giờ Thế Trường lại khôi phục trí nhớ, anh ta còn có cơ hội đến với cô sao?
Không được!
Túc Mạch siết chặt nắm đấm. Ban đầu anh ta đến chậm hơn Thế Trường một bước mới mất Minh Châu, hiện tại anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-chung-ta-da-ly-hon-roi/3480155/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.