Sáng hôm sau, Minh Châu thẫn thờ ngồi trên giường, trong đầu xẹt qua từng màn ân ái đêm qua. Trong men say, cô đã ngủ với Thế Trường, cơn đau nhức trên người cô là thứ chứng minh hai người nồng nàn với nhau đến mức nào.
Minh Châu nhắm chặt mắt đánh mạnh vào đầu của mình.
“Mày điên rồi! Sao mày có thể ngủ với anh ta chứ?”
Minh Châu ảo não tự mắng bản thân một lúc lâu mới rời giường, cô đi vào phòng khách thì thấy quản gia ủ rũ ngồi trên sô pha.
“Chú à, chú sao vậy? Thế Trường đâu?”
“Cậu chủ... cậu chủ đi rồi.”
Quản gia như sắp khóc tới nơi, Minh Châu thấy vậy càng hoảng, đang định hỏi gì thêm thì ông ấy đưa cho cô một xấp giấy tờ.
“Cậu chủ kêu tôi đưa thứ này cho cô.”
Minh Châu nhận lấy, vừa nhìn nội dung bên trên xấp giấy tờ, trái tim cô lập tức co thắt lại.
Hồ sơ ly hôn.
Đây là thứ năm xưa Minh Châu để lại cho Thế Trường rồi kéo vali rời đi, đáng lẽ anh phải xé nó hoặc đốt nó thành tro bụi, nhưng phía trên có chữ ký của cô, anh không nỡ xóa đi vết tích cô để lại.
Lần này, vật hồi nguyên chủ, mà bên góc phải còn có thêm chữ ký của Thế Trường.
Điều này chứng minh hai người họ đã không còn ràng buộc về mặt pháp luật nữa.
Đây là thứ cô muốn, nhưng tại sao trái tim lại đau thế này?
“Xin hỏi cô Minh Châu có ở nhà không?”
Đột nhiên một giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-chung-ta-da-ly-hon-roi/3480149/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.