Bé Trường Minh chạy tới trước mặt Minh Châu nghiêng đầu ngây thơ hỏi:
“Nếu dì là vợ của cha cháu, vậy dì là mẹ của cháu rồi.”
Hốc mắt của Minh Châu đỏ lên, chóp mũi cũng cay cay, cô cực lực khống chế cảm xúc của mình nhưng đôi môi vẫn không khỏi run rẩy.
Thấy Minh Châu không trả lời mình, bé Trường Minh quay sang hỏi Thế Trường:
“Ba ơi, dì này là mẹ của con đúng không?”
Thế Trường mỉm cười dịu dàng nói:
“Ừ, cô ấy là mẹ của con đó, mau gọi mẹ đi.”
Vừa nói Thế Trường vừa đẩy bé Trường Minh về phía Minh Châu, nào ngờ đứa nhỏ chợt khóc toáng lên rồi chạy đến ôm chân của Minh Châu.
“Mẹ ơi... hu hu... mẹ ơi...”
Minh Châu đau lòng muốn chết, cô biết bây giờ mình đang đóng vai mất trí nhớ nên không thể khóc, nhưng cô căn bản không nhịn được.
Cô ngồi xổm xuống ôm đứa nhỏ vào lòng, nước mắt tuôn rơi như mưa.
“Mẹ đây, ngoan, đừng khóc.”
Năm đó rời đi quá vội, cô không kịp ôm con lấy một lần, bây giờ thằng bé ôm chân cô khóc thảm như vậy, làm sao cô nỡ đẩy nó ra?
Minh Châu sợ Thế Trường nghi ngờ nên cố ý hỏi:
“Dì thấy trên bụng mình có vết sẹo thì đoán mình đã từng sinh con, vậy nên đứa trẻ đó là cháu sao?”
Cô vùi đầu vào vai bé con, khóc không thành tiếng.
Bé Trường Minh vuốt tóc cô mà an ủi:
“Mẹ ngoan, đừng khóc.”
Kết quả Minh Châu càng khóc to hơn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-chung-ta-da-ly-hon-roi/3480144/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.