Minh Châu?
Không! Không thể nào!
Thế Trường nhìn về phía Thế Nam đang nhìn, ngay sau đó đôi mắt của anh trừng lớn, đầu óc cũng trống rỗng không còn suy nghĩ được gì nữa.
Ngay khoảnh khắc này, nhịp tim của Thế Trường dừng lại, sau đó lại đập điên cuồng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của anh vậy.
“Xin chào, tôi là Minh Châu, quản lý dự án lần này.”
Minh Châu tiến tới trước mặt Thế Trường, mỉm cười chìa tay ra với anh.
“Minh Châu!”
Thế Trường kích động nhào tới ôm Minh Châu vào lòng, miệng anh không ngừng gọi tên cô. Anh ôm cô thật chặt cứ như sợ nếu mình buông lỏng cô sẽ biến mất vậy.
Anh không hề nằm mơ, người trong lòng anh vẫn có hơi ấm.
Cô không chết.
Minh Châu của anh không chết!
Lúc này đây Thế Trường muốn khóc, và anh thật sự đã khóc. Phản ứng này của anh khiến Minh Châu hoảng hốt, ngay sau đó cảm giác chán ghét ghê tởm dâng lên trong lòng cô.
Cô nhíu mày đẩy anh ra, tỏ vẻ khó chịu nói:
“Xin anh tự trọng, tôi không hề quen biết anh.”
Giọng điệu của cô xa lạ đến cực điểm, giống như cô không hề quen biết Thế Trường vậy.
Nhưng sao có thể? Cô hận anh đến mức hận không thể giết chết anh kia mà. Anh lấy việc mất trí nhớ dày vò hành xác cô thì bây giờ cô cũng phải để anh nếm mùi y như vậy, cô muốn cho anh nhìn thấy bản thân khốn nạn độc ác ra sao.
Mà ở đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-chung-ta-da-ly-hon-roi/3480143/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.