“Dầm mưa mãi không tốt đâu, hay là tôi đưa cô về nhà nhé?”
Túc Mạch chỉ thuận miệng nói ra câu này, nào ngờ Minh Châu lại điên cuồng lắc đầu gấp gáp nói:
“Không, tôi không muốn về nhà! Anh để tôi ở lại chỗ này đi.”
Túc Mạch nhíu mày nhìn Minh Châu đã ướt như chuột lột, ngoài trời mưa ngày một to, cô lại có bệnh quáng gà, anh ta thật sự không yên tâm khi để cô ở đây một mình.
Anh ta sờ sờ cằm suy nghĩ một lát rồi nói:
“Nếu cô không muốn về nhà mình thì đến nhà của tôi đi, dù sao cũng phải thay quần áo ướt ra nếu không sẽ bị bệnh đấy.”
Minh Châu hơi do dự nói:
“Như thế không tốt lắm đâu.”
Túc Mạch cười cười lắc đầu đáp:
“Có gì không tốt? Chúng ta cũng coi như bạn bè rồi, bạn bè giúp nhau là chuyện bình thường mà.”
Một cơn gió thổi qua, cơ thể của Minh Châu hơi run lên một chút, răng cũng bắt đầu đánh vào nhau kêu canh cách.
“Nhưng lần nào cũng làm phiền anh hết, tôi ngại lắm.”
“Không sao đâu, chuyện nhỏ thôi mà. Đừng nói nữa, đi thôi.”
Thấy Minh Châu đã lạnh đến phát run, Túc Mạch trực tiếp kéo cánh tay của cô lên đi về phía xe của mình.
Trong xe, anh ta tăng nhiệt độ điều hòa sau đó đạp nhanh chân ga chạy băng băng trên đường.
Mà ở bên này, công cuộc tìm kiếm Minh Châu đã sắp rơi vào ngõ cụt.
Thế Trường đã phái thêm người lùng sục tung tích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xin-loi-chung-ta-da-ly-hon-roi/3480112/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.